Ba năm trước, Vương Hi nắm hết quyền hành ở nhà họ Vương, làm mưa làm gió trong giới kinh doanh ở thủ đô, tất cả mọi người đều nhận định rằng anh nhất định sẽ trở thành gia chủ của nhà họ Vương, ngay cả nhà họ Lâm trong tứ đại gia tộc ở thủ đô cũng định gả con gái cưng nhất cho anh. Tại thời điểm đó, Vương Hi gần như đang ở đỉnh cao trong cuộc đời.
Anh đã nhận định Lâm Khả Hân sẽ là người vợ suốt cuộc đời này của anh, cho dù siêu sao Triệu Phi Nhi có tình ý với anh, anh cũng nhẫn tâm từ chối, không muốn có lỗi với vị hôn thê của mình.
Trong lòng anh chỉ có người con gái Lâm Khả Hân này.
Nghĩ sau này kết hôn phải đối xử tốt với cô ấy như thế nào.
Nhưng không ngờ, khi hai mắt anh bị mù, Lâm Khả Hân nhất quyết từ hôn với anh, cưới anh cả của anh mà chẳng hề do dự.
Trong ngày kết hôn náo nhiệt của bọn họ, anh ôm hận rời khỏi thủ đô.
Ngày hôm đó chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời anh.
Anh hận hiện thực tàn khốc ở nhà họ Vương, cũng hận Lâm Khả Hân phân biệt vứt bỏ anh.
Vương Hi nhìn bé trai trong lòng mình với vẻ mặt khó coi, trong mắt không ngừng lóe lên điều gì đó. Giờ tâm trí anh toàn là ký ức về ba năm về trước, nghĩ mà không khỏi ôm chặt bé trai trong lòng hơn.
Bé trai cảm nhận được cơ thể bị anh ôm chặt hơn, cảm nhận được nỗi hận tỏa ra từ lòng anh, bị dọa sợ mà khóc rống lên “oe oe”.
“Vương Hi, Vương Hi?”, Diệp Khinh Tuyết sửng sốt, nhận thấy hành động bất thường của Vương Hi.
Trần Lan và tất cả đứa trẻ khác đều bàng hoàng nhìn Vương Hi, Đóa Di nhìn anh bằng con mắt sợ sệt.
Vương Hi vẫn đang chìm trong ký ức đau khổ không thể nào thoát ra được.
“Vương Hi, anh làm cái gì vậy!?”, đột nhiên có người cướp lấy đứa trẻ trong lòng Vương Hi đi.
Lúc này Vương Hi mới phản ứng lại, trông thấy một khuôn mặt xinh đẹp đang tức giận nhìn anh.
“Vương Hi, não cậu có vấn đề à?”, một người đàn ông bực tức đi về phía anh.
Người đàn ông hơn ba mươi tuổi, tóc vuốt keo, mặc vest đi giày da, đeo một cặp kính không gọng. Cô gái trông xinh xắn, dáng người nhỏ nhắn, mặc một chiếc váy dự tiệc lộng lẫy.
Người đàn ông này chính là Vương Hoài An, anh cả của Vương Hi, còn cô gái là Lâm Khả Hân, chị dâu của Vương Hi.
“Anh cả, chị dâu, chào hai người”, vành mắt Vương Hi hơi đỏ lên, cúi thấp người xuống, cố gắng không để bọn họ nhìn thấy sự bất thường của mình.
“Cậu sắp 30 tuổi rồi, cho dù trong lòng hận chúng tôi đi chăng nữa thì cũng không nên ra tay với một đứa bé chứ? Vương Hi, cậu còn vô tình hơn so với ba năm trước, cậu thật sự khiến nhà họ Vương chúng tôi thất vọng”, Vương Hoài An lạnh lùng nói.
“Đúng là đồ tâm thần”, Lâm Khả Hân cũng liếc nhìn Vương Hi với thái độ căm ghét, đỡ lấy và kiểm tra cẩn thận em bé trong lòng.
“Xin lỗi anh cả, chị dâu. Tôi không cố ý”, Vương Hi nói lời xin lỗi.
“Kiếm được vài đồng đã không biết mình mang họ gì rồi, tưởng rằng có thể diễu võ giương oai ở nhà họ Vương sao? Trong nhà chưa đến lượt cậu giở thói ngang ngược, với lại cậu cũng có tiền gì đâu, chẳng qua là gọi vốn đầu tư, dùng tiền của người khác để làm ăn thôi”, Vương Hoài An lại quở trách một câu.
“Xin lỗi anh cả”, Vương Hi tiếp tục xin lỗi.
Làm ăn đến trình độ của Vương Hi và nhà họ Vương, cái họ theo đuổi không chỉ là tiền nữa mà còn là quyền lực. Thành tích mấy năm nay của nhà họ Vương rất tốt, không chỉ gặt hái được thành tựu trong giới kinh doanh, mà người thân còn được đào tạo vào các cơ quan chính phủ, quyền cao chức trọng. Ở thủ đô còn có những gia tộc giàu hơn nhà họ Vương, nhưng bọn họ không thể lọt vào hàng ngũ tứ đại gia tộc vì chỉ có tiền mà không có quyền.
Theo Vương Hoài An thấy, trong thời đại tiền bạc là vua chúa như hiện nay, Vương Hi cũng chẳng giàu có gì, huống hồ nhà họ Vương bị âm vốn sở hữu, hắn ta không tin số tiền trong tay Vương Hi quá chục tỷ.
Nếu Vương Hi không có trên chục tỷ, thì không giúp được nhà họ Vương. Một kẻ không giúp bọn họ được gì, cho dù có tiền thì cũng chẳng có ích gì với bọn họ, vẫn là một tên vô dụng như cũ.
“Cậu hận tôi ba năm trước kết hôn với anh cả của cậu, nếu hận tôi thì tìm tôi xử lý là được, cậu nhẫn tâm ra tay với một đứa bé sao?”, Lâm Khả Hân hỏi.
“Tôi không cố ý”, Vương Hi đáp.
Lúc vợ chồng Vương Hoài An và Lâm Khả Hân ôm đứa bé trách móc Vương Hi, đám người nhà họ Vương tụ tập vào đây không ít, tất cả đều không biết vừa
nãy đã xảy ra chuyện gì.
Vương Hi liên tục xin lỗi, trông rất hèn mọn trước mặt bọn họ.
Vương Hi bá đạo hùng mạnh của ba năm trước biến mất rồi, thay vào đó là một Vương Hi nhã nhặn, lễ độ, bình dị và gần gũi.
“Đồ xui xẻo, vừa thấy cậu về tôi đã thấy không ổn rồi”, Vương Hoài An lạnh lùng nói.
“Anh dựa vào đâu mà nói anh ấy như vậy?”, Diệp Khinh Tuyết bỗng mở miệng.
“Cô là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi như thế?”, Vương Hoài An giật mình.
“Tôi là vợ của anh ấy, Diệp Khinh Tuyết, anh ấy sợ con của hai người bị ngã nên mới có lòng tốt ôm nó. Có thể vừa nãy trong lòng nghĩ chuyện gì đó, không cẩn thận ôm chặt đứa bé. Mẹ tôi và đám nhóc đều ở đây, anh có thể hỏi họ xem anh ấy có làm gì con anh không. Đến cả hỏi một câu anh cũng không hỏi, vừa qua đây đã mắng nhiếc một trận, anh cũng quá đáng lắm rồi đấy!”, Diệp Khinh Tuyết nói.
“Với lại, Vương Hi đã xin lỗi rồi, có đến mức phải hùng hổ hăm dọa người ta như vậy không?”
“Ồ, vợ của Vương Hi cũng đanh đá phết nhỉ, cũng chỉ là tiểu thư gia tộc nhỏ. Ngay cả lễ phép gia tộc lớn cũng không hiểu, con dâu mới vào cửa ngày đầu đã chống đối gia chủ rồi”, một người họ hàng xa đứng một phía cười nói.
“Anh cả, bây giờ anh là gia chủ của nhà họ Vương rồi sao?”, Vương Hi ngạc nhiên.
“Đúng vậy!”, Vương Hoài An nhìn thẳng vào Vương Hi qua mắt kính lạnh băng.
“Trông xinh đẹp hơn Lâm đại tiểu thư đó, nhưng mà xinh đẹp thì làm sao? Không lễ phép là không có khí chất, mà không có khí chất thì không đẹp. Nói trắng ra chỉ là một con nhà quê mà thôi”, lại có người trong nhà kháy đểu.
“Bà nói ai cơ!?”, Vương Hi lạnh lùng nhìn về phía người nọ.
“Tôi có nói gì à?”, người họ hàng nọ ra vẻ vô tội, không thừa nhận vừa nãy đã mỉa mai Diệp Khinh Tuyết.
“Có trò vui để xem rồi”, đám họ hàng nhìn nhau cười đểu.
“Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết đến, vậy mà bà thông gia cũng đích thân đến luôn. Bà thông gia thật có lòng”, Từ Đệ và Vương Hoài Phong cùng nhau bước tới, nhanh chóng nhận lấy quà tặng trong tay Vương Hi.
“Hi Nhi, con xa nhà ba năm, lão gia và lão phu nhân nhớ con lắm, đang sốt ruột gặp muốn gặp con đấy, con mau vào thăm họ đi, đừng ở đây ồn ào với mọi người nữa”, Từ Đệ cũng là một người khôn khéo, bà mỉm cười hòa giải mâu thuẫn giữa mọi người.
“Vâng”, Vương Hi gật đầu.
“Vẫn là bà thông gia hiểu lễ nghĩa, còn đích thân đến đây thăm lão phu nhân nhà tôi, điều này không có ở gia tộc bình thường”, Từ Đề mỉm cười nói với Trần Lan.
“Haha”, Trần Lan cười gượng gạo.
“Đừng đấu với bọn họ, con không đấu lại đâu”, Từ Đệ nói nhỏ với Diệp Khinh Tuyết.
“Con không thích họ nói vậy với Vương Hi”, Diệp Khinh Tuyết uất ức nói.
“Có ân oán gì sau này hẵng nói, người thủ đô thích tám chuyện, chuyện trong nhà truyền ra ngoài nhanh lắm, cho họ xem trò cười thì ảnh hưởng xấu đến thanh danh của con”, Từ Đệ nói.
“Con biết rồi”, Diệp Khinh Tuyết đáp.
Rất nhanh, năm người Vương Hi, Diệp Khinh Tuyết, Trần Lan, Vương Hoài Phong và Từ Đệ đã đi vào sân trong của nhà họ Vương, dọc đường trông thấy nhiều họ hàng hơn, Vương Hi chào bọn họ không ngớt, Diệp Khinh Tuyết cũng chào theo đến là khổ.
Ở trong gia tộc lớn phải chú ý lễ nghi, từ nhỏ đến lớn Vương Hi luôn là một người hiểu lễ nghĩa.
“Bà thông gia, nhà họ Vương nhà bà bây giờ thế nào? Có phải cũng giàu lên, có sẵn trăm tỷ không?”, Trần Lan vẫn luôn im lặng, nghĩ một lúc rồi hỏi.
“Dạo này làm ăn không khởi sắc, Vương Hoài An đầu tư mười mấy dự án bên ngoài đều lỗ vốn, bây giờ nhà họ Vương đã âm mấy chục tỷ vốn sở hữu rồi”, Vương Hoài Phong khẽ thở dài.
“Ý là nợ mấy chục tỷ ở bên ngoài á?”, Trần Lan hỏi.
“Đúng vậy, vẫn đang tìm lối thoát, nếu không tìm được thì nhà họ Vương sẽ gặp nguy”, Vương Hoài Phong nói.
“Tổ sư, bọn họ đều nợ nần lại còn giả bộ cái bà nội nó á!”, Trần Lan bực hết cả mình luôn.
Truyện convert hay :
Võ Luyện Đỉnh