“Nói thật lòng, tôi khá thích người vợ đó của cậu, lúc nào cậu không muốn nữa thì tặng cô ấy cho tôi.” Ánh mắt Hàn Thiếu Kiệt dần dần trở lên nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào mắt Vương Hi.
“Cậu không thích cô ấy.” Vương Hi không rời ánh mắt đi, cũng nhìn thẳng vào đôi mắt Hàn Thiếu Kiệt.
“Nếu tôi thực sự thích cô ấy thì sao?” Hàn Thiếu Kiệt hỏi.
“Cậu không thích.” Vương Hi nói.
Dần dần hai người không còn nói chuyện nữa, đều nhìn vào mắt của đối phương. Hàn Thiếu Kiệt hung ác tàn nhẫn đã quen, có một đôi mắt rất đỏ. Vương Hi có đôi mắt sáng trong, sắc bén giống như lưỡi dao.
Tuy rằng hai người ngoài mặt không động thanh sắc, nhưng lại ngầm đối chọi không khoan nhượng.
Vương Hi biết, đây là một loại kỹ thuật khống chế người khác của Hàn Thiếu Kiệt.
Bàn về đánh nhau, Hàn Thiếu Kiệt không phải đối thủ của anh, một trận tràng giang đại hải tại căn phòng trong tiệc rượu ngày hôm đó, Hàn Thiếu Kiệt nhớ tới địa vị của mình tại nhà họ Hàn đang gặp nguy hiểm, vội vàng đầu cơ, tin tưởng và đem một trăm triệu cho Vương Hi đầu tư, trong lòng hiện giờ vô cùng hối hận.
Một trăm triệu không phải là một con số nhỏ, trong lòng hắn ta đang vô cùng bồn chồn.
Hàn Thiếu Kiệt cũng không phải là kiểu có thể khuất phục trước người khác, hắn ta muốn hưởng lợi từ Vương Hi, còn sợ tiền của mình bị Vương Hi lừa mất, lại muốn làm lão đại của Vương Hi, bởi vậy không ngừng thăm dò giới hạn của anh, trước xưng huynh đệ với anh, tiếp đó lại gọi anh là tiểu đệ, hiện giờ lại dứt khoát đem vợ của anh ra nói.
Diệp Khinh Tuyết là một mỹ nữ, dù tại thời kỳ đỉnh cao trước đó Vương Hi gặp qua rất nhiều mỹ nữ, nhưng từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Diệp Khinh Tuyết đã rung động rồi, Hàn Thiếu Kiệt đối với cô chắc chắc cũng có tâm tư như vậy. Hắn ta đã ham muốn nhan sắc của Diệp Khinh Tuyệt cũng là biến tướng của việc lấy cô để uy hiếp anh.
Hắn ta thông qua thân phận của bản thân làm kinh sợ Vương Hi, lấy Diệp Khinh Tuyết ra làm Vương Hi rối loạn, khiến anh đối với hắn lúc nào cũng có cảm giác nguy hiểm, từ trong lòng sinh ra sợ hãi đối với hắn, sau cùng là bị hắn thật sự áp chế.
Điều này là không có hi vọng đối với Vương Hi, Hàn Thiếu Kiệt tuyệt đối không phải là loại người có thể dễ dàng trêu chọc, hắn ta nhìn thì có vẻ rất điên cuồng rất ngốc, nhưng thật ra cũng có chút thông minh.
Nhưng Vương Hi không sợ hắn ta, bởi so với hắn ta Vương Hi càng nguy hiểm hơn.
“Hôm nay chúng ta hình như vẫn còn có tiết học? Trốn tiết không phải là chuyện sinh viên tốt nên làm, tôi phải lên lớp rồi.” Hai người giằng co một hồi, Vương Hi quyết định xuống nước trước.
Anh không để tâm tới thắng thua giữa mình và Hàn Thiếu Kiệt, bởi anh đã đạt được một trăm triệu của Hàn Thiếu Kiệt, bất luận anh đấu với Hàn Thiếu Kiệt như thế nào, anh tin rằng người thắng cuộc cuối cùng nhất định sẽ là bản thân mình.
“Thì ra cậu còn là một sinh viên tốt, tôi nói cho cậu biết một chuyện, những người mới tham gia lớp đào tạo doanh nhân đó, không ít người căn bản không phải là doanh nhân, trong tay không có nhiều tiền, mục đích bọn họ tham gia lần đào tạo này cùng tiệc rượu và thương hội trước đó là giống nhau, đều vì muốn nhân cơ hội này kết giao với người có tiền. Cậu chính là người có tiền nhất trong lớp đào tạo này rồi, có quen biết họ hay không cũng không quan trọng, tiết học này có đến hay không cũng tùy thôi, tôi dẫn cậu đi uống rượu, thế nào?” Hàn Thiếu Kiệt vẫn nhìn chằm chằm Vương Hi.
“Có được cơ hội như thế này không dễ dàng, vẫn là nên học tập thôi.” Vương Hi nói.
“Vậy được, cậu đi học đi, tôi đợi tin tốt cậu kiếm tiền cho tôi.” Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Được.” Vương Hi đáp.
Đợi Vương Hi đi rồi, một người đàn ông với khuôn mặt có sẹo bước tới góc cầu thang, lấy ra một điếu thuốc Ngọc Khê rồi châm lửa, cười lạnh hỏi: “Hàn thiếu gia, áp đảo được tên tiểu tử đó chưa?”
“Cậu ta là một người thông minh, tôi thấy thái độ câu ta không tồi, có lẽ là bị tôi áp đảo rồi.” Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Trước kia anh bị cậu ta đánh? Tôi cảm thấy chỉ lấy thân phận của anh để làm cậu ta kinh sợ là không đủ, chúng ta ít nhất cũng phải đánh cậu ta một trận, khiến cậu ta không chỉ phục trong lòng mà cơ thể cũng phải phục.” Người đàn ông mặt sẹo nói.
“Cậu ta là một người tập võ, hai chúng ta hợp sức lại cũng không phải là đối thủ của cậu ta.” Hàn Thiếu Kiệt nói.
“Vậy thì tìm nhiều người tới, hai người không đủ thì mười người, mười người không đủ thì một trăm người. Cho dù cậu ta có lợi hại, vài trăm người cậu ta đánh lại sao?” Người đàn ông mặt sẹo nói.
“Gần đây tôi bị để ý rồi, không dám phạm lỗi, chỉ vì đe dọa cậu ta mà gây ra ồn ào thì không đáng. Mà cậu ta còn có thể giúp chúng ta kiếm tiền, cứ lợi dụng cậu ta kiếm chút tiền trước, giúp chúng ta đạt được địa vị ở nhà họ Hàn. Hàn Lâm Nhi rất có năng lực, nhà họ Hàn giao cho cô ta, nhất