Sự phản bội, Vương Hi đã nếm trải qua nhiều lần, vị hôn thê của anh phản bội lại anh, gia tộc anh phản bội lại anh, đồ đệ mà anh tự tay dạy dỗ, giao phó cho trọng trách lớn lao, nay đã là thuộc hạ đắc lực của tập đoàn tài chính nhà họ Vương, cũng đã phản bội anh.
Người mà anh có thể tin tưởng, cũng chỉ có người vợ này mà thôi.
Hai năm nay không ít người của nhà họ Diệp bất kính với anh, đến cả bố mẹ vợ anh khi tâm trạng không tốt cũng chỉ trích anh vài câu, chỉ có cô ấy là im lặng, mặc dù chưa đối xử tốt với anh bao giờ, nhưng cũng không chê anh là thằng mù, hai năm chưa chữa khỏi mắt, cũng không tìm riêng anh để đòi ly hôn.
“Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đừng có tìm tôi nữa.” Diệp Khinh Tuyết trả lời người đàn ông kia.
Ánh mắt Vương Hi lúc này cực kì lạnh lùng, liếc trộm điện thoại của Diệp Khinh Tuyết.
Cái avatar của người đàn ông đó chắc là chính gã đó, nhìn rất tuấn tú, gã mặc một bộ vest, tay ôm một bó hoa tươi, Diệp Khinh Tuyết ghi chú tên hắn là Tần Thư Hào.
“Khinh Tuyết, em thật sự muốn tuyệt tình như vậy sao? Hồi cấp ba, em thích anh, anh cũng thích em, nếu không phải anh đột nhiên ra nước ngoài du học, thì bây giờ chúng ta đã ở bên nhau rồi nhỉ? Không có được em, là sự tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời anh.” Tần Thư Hào nói.
“Đều là chuyện quá khứ rồi, lúc đó chúng ta còn chưa hiểu chuyện.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Có phải do anh ta, cái thằng mù đó?” Tần Thư Hào nói.
Vương Hi nhìn trộm sắc mặt của Diệp Khinh Tuyết, thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô gái này lúc này đã đỏ au, cô nắm chặt lấy điện thoại, trong mắt lấp lánh điều gì đó.
Đột nhiên, Diệp Khinh Tuyết ngồi lên giường bên cạnh anh.
Vương Hi cũng nhanh chóng ngồi xuống, liên tục xem trộm điện thoại của Diệp Khinh Tuyết.
“Đúng vậy!” Diệp Khinh Tuyết trả lời một cách quyết đoán.
Vương Hi không nhịn nổi kinh ngạc nhìn về phía Diệp Khinh Tuyết, lửa giận trong lòng đã dịu đi hơn nửa. Đôi lông mày của anh từ từ giãn ra, khóe miệng cũng tự nhiên nhếch lên.
Nhưng, lời nói của Diệp Khinh Tuyết nhanh chóng làm con tim Vương Hi lạnh ngắt: “Mặc dù tôi không thích anh ấy, thậm chí có hơi ghét loại cậu ấm con nhà giàu, nhưng tôi đã gả cho anh ấy, thì phải trung thành với cuộc hôn nhân của mình. Anh còn một tháng nữa là quay trở lại nước ngoài rồi nhỉ, hưởng thụ kì nghỉ của mình cho tốt đi, đừng đến tìm tôi nữa.”
“Tôi đồng ý giữ lại wechat của anh, hoàn toàn là vì tình bạn trước đây, khi đó tôi thực sự có hơi thích anh, nhưng bây giờ tôi không còn thích bất cứ ai nữa.”
Vương Hi bĩu môi, thầm nghĩ nếu mà có cô gái nào đeo bám anh như vậy, thì anh đã block người đó từ lâu rồi, Diệp Khinh Tuyết ý chí chẳng kiên định gì cả.
“Ha ha, hóa ra em không thích cái thằng mù đó, chỉ xuất phát từ sự tôn trọng hôn nhân. Nhưng em đã từng nghĩ chưa? Một thằng mù, anh ta có thể cho em cái gì? Hình như trước kia anh ta là người có tiền nhỉ, nhưng bây giờ anh ta đã vô dụng rồi. Ở bên anh ta có ý nghĩa gì, chi bằng ở bên anh cho xong.” Tần Thư Hào nói.
“Xin lỗi, tôi phải chặn anh đây.” Diệp Khinh Tuyết quyết đoán chặn wechat của hắn.
Vương Hi…
Biểu cảm trên khuôn mặt anh đột nhiên trở nên phức tạp, thầm nghĩ cô gái này thật có cá tính, nói chặn là chặn luôn, nhưng mà anh thích.
May mà trước kia chưa từng đắc tội cô ấy, nếu không bây giờ không biết trong lòng cô ấy mình có địa vị thế nào.
“Tôi đưa anh về phòng nha.” Ánh mắt của Diệp Khinh Tuyết có chút thất vọng, cô bỏ điện thoại xuống, nói với Vương Hi.
“Không cần đâu, tôi không còn choáng đầu nữa, tự tôi có thể về phòng.” Vương Hi vội vã đứng dậy, rời đi.
Xem ra là anh xem nhẹ cô gái này rồi, cô gái như thế này rất kiên cường, tuyệt đối không thể dùng tâm thái lợi dụng để đối xử, phải tôn trọng.
Anh cũng rất kính phục nhâm phẩm của cô.
Tên Tần Thư Hào vừa xong, tướng mạo cũng không tồi, lại có bối cảnh là du học sinh, chắc điều kiện gia đình không tệ, loại đàn ông thế này chắc là không ít cô gái yêu thích. Cô ấy và Tần Thư Hào chắc là bạn học cấp ba, hai người có chút tình ý với nhau, nhưng do Tần Thư Hào ra nước ngoài du học, thế nên mất liên lạc, thời gian này mới vừa liên lạc lại.
Anh muốn đem lại hạnh phúc cho Diệp Khinh Tuyết, cần phải có chút năng lực mới được.
Lần này nhìn thấy ánh sáng, anh không có ý định dựa dẫm vào nhà họ Vương nữa. Nhà họ Vương mặc dù tiền nhiều thế lực lớn, nhưng lại bán đứng anh, anh hận nhà họ Vương, nguyện vọng thứ hai của anh chính là báo thù nhà họ Vương.
Nhưng anh phải làm thế nào mới có được thực lực như nhà họ Vương đây?
Anh tìm trong phòng một cặp kính râm, mặc bộ vest đắt đỏ đem từ nhà