Bây giờ Vương Hi không cần phải che giấu thân phận nữa, cho dù để nhà họ Vương ở thủ đô biết được mắt anh đã khỏi, anh cũng không sợ người bên nhà họ Vương tới đàn áp mình nữa. Kể từ ngày đầu tiên khi mắt anh tìm lại được ánh sáng và anh móc nối được với Hàn Thiếu Kiệt, đã không còn người nào có thể ngăn anh trỗi dậy trở lại. Anh không quan tâm đến việc để Trần Lan biết được về đôi mắt của mình, cũng không quan tâm Diệp Khinh Tuyết biết được, vậy nên bây giờ những gì anh nói và làm đều vô cùng mạnh dạn.
Để họ nghi ngờ anh đã trở lại bình thường thì đã làm sao, anh vốn dĩ là người bình thường mà.
Chỉ là tạm thời chưa muốn nói cho họ biết mà thôi.
Cho dù họ có thể đoán được rằng mắt anh đã được điều trị khỏi cũng chả làm sao cả.
Anh biết, Trần Lan vẫn chưa biết mắt của anh đã sáng, bây giờ vẫn tưởng anh là phế nhân như lúc trước. Anh nói với Trần Lan như vậy chắc chắn sẽ lại bị Trần Lan mỉa mai một trận.
Vậy nên sau khi anh nói những lời đó xong liền đi luôn mà không do dự gì cả.
Chỉ còn lại Trần Lan cứ thế cười giễu cợt ở nhà. Diệp Sơn vừa mang máng nghe thấy Vương Hi nói chuyện cũng chạy ra ngoài: “Cái gì, Vương Hi đi tham gia khoá đào tạo doanh nhân trong thành phố á? Không phải là mắt nó không nhìn thấy à? Tham gia kiểu gì? Còn nữa, có phải nó bảo Hàn Thiếu Kiệt đăng ký cho nó?”
“Chắc là do Hàn Thiếu Kiệt để mắt đến Khinh Tuyết nhà mình nên cố tình dùng cậu ta như chiếc cầu làm mối, cậu ta còn rõ phô trương nữa kia.” Trần Lan tự cho rằng mình thông minh nói.
“Hai đứa nó đã kết hôn rồi, sao có thể để Khinh Tuyết và Hàn Thiếu Kiệt móc nối linh tinh được?” Diệp Sơn cau mày.
“Hàn Thiếu Kiệt có gì không tốt chứ? Trong nhà có tiền có quyền, bố là tỷ phú số một ở thành phố Minh Hải này. Thiếu Kiệt người ta còn là con một của nhà họ Hàn, hơn nữa mắt của cậu ấy cũng tốt, hơn nhiều so với Vương Hi rồi.” Trần Lan lạnh lùng nói.
“Thế thì cũng không được ổn lắm.” Diệp Sơn nói.
“Trời phải đổ mưa, con gái phải lấy chồng, nếu như Hàn Thiếu Kiệt thực sự có tình ý với Khinh Tuyết thì ai có thể ngăn được? Cũng bởi Vương Hi ngốc, mắt đã không nhìn thấy rồi thì cứ ở lì trong nhà là được rồi. Người ta vì Khinh Tuyết mang lại cho ít lợi lộc, cậu ta lại cứ tưởng mình là kẻ có tài thật vậy, muốn tham gia khoá đào tạo doanh nhân trong thành phố, muốn làm nhà doanh nghiệp giống như chúng ta cơ.” Ánh mắt của Trần Lan đầy sự mỉa mai.
“Phải bảo Vương Hi cẩn thận một chút, Hàn Thiếu Kiệt không phải hạng tốt đẹp gì, vừa thông minh lại vừa xấu xa.” Diệp Sơn nói.
“Đây không phải là Võ Đại Lang và Tây Môn Khánh phiên bản hiện thực à?” Trần Lan bĩu môi.
“Thế thì bà chính là Vương bà.” Diệp Sơn nói.
“Cút!” Trần Lan trừng mắt một cách dữ tợn với Diệp Sơn.
Diệp Khinh Tuyết đứng ở trên tầng đã nghe thấy những lời của bố mẹ cô ở nhà mà trong lòng đầy ắp sự lo lắng. Cô không phủ nhận năng lực của Vương Hi, nhưng cô tin rằng Vương Hi hiện tại chắc chắn không phải là đối thủ của Hàn Thiếu Kiệt. Cô thực sự không hiểu tại sao Vương Hi đang yên đang lành lại đi dính dáng với Hàn Thiếu Kiệt. Cô cũng tin mẹ mình sẽ không xấu xa như Vương bà, vì muốn con gái mình gả cho một gã trai trẻ giàu có mà chia rẽ cô và Vương Hi.
Mẹ cô là một người khẩu xà tâm phật, tuy rằng ngoài mặt luôn chỉ trích Vương Hi không được điểm gì tốt cả, nhưng nếu như Hàn Thiếu Kiệt muốn thế nọ thế kia với cô, bà nhất định sẽ không ngồi yên bỏ mặc.
Chỉ là, nếu như Vương Hi và Hàn Thiếu Kiệt càng ngày càng qua lại mật thiết, đến lúc đó liệu họ có thực sự kiểm soát được cục diện hay không?
Trong lòng Diệp Khinh Tuyết hơi lo lắng.
Sau khi đến lớp đào tạo, Vương Hi vẫn giống như hôm trước, hỏi đám đông một cách yếu ớt: “Có ai giỏi về đầu tư mạo hiểm và quản lý tài chính không?”
Lúc này mọi người đã lần lượt đến, hầu như đều nghịch điện thoại để giết thời gian.
Và cũng giống như hôm qua, đám đông chẳng ai đếm xỉa đến anh.
Vương Hi khẽ thở dài, muốn tìm một người để đào tạo cũng không tìm được. Có điều nếu như trong nhóm có người tìm anh nghe ngóng, mà những người này không