Dưới ánh đèn mờ ảo của tầng dạy học của lớp đào tạo, Vương Hi kinh ngạc nhìn Tần Thư Hào rất lâu, còn Tần Thư Hào vẫn nguyên biểu cảm thành kính.
Hai người nhìn nhau tầm mười mấy giây, Tần Thư Hào mới nhanh chóng đứng dậy, vội vã mời Vương Hi vào một chiếc xe Lacrosse: “Bố, xin hay để con giúp bố làm gì đó, cùng ăn bữa cơm đi, chúng ta sẽ bàn bạc cụ thể hơn. Những ngày tháng đi nịnh bợ khắp nơi, con thật sự chịu đựng đủ rồi, để con làm tay chân của bố, con nhất định lên núi đao xuống biển lửa, cố gắng hết sức giúp bố kiếm tiền!”
Đời kinh doanh lúc thăng lúc trầm, có người cảm thấy làm kinh doanh dễ, thực ra làm kinh doanh rất khó.
Đối với một số người non trẻ không có bất cứ kinh nghiệm thực tế nào, không hiểu mánh khóe thương nghiệp, không có cửa ngõ nào trong giới thương gia, đã khó lại càng khó hơn.
Tần Thư Hào từ nước ngoài về đã mấy tháng rồi, ở nước ngoài làm kinh doanh thất bại, không ai tin tưởng. Sau khi về nước, đối với người mới không có bất cứ thành tích nào mà muốn tay không bắt sói như hắn, lại càng không được người giàu tin tưởng, thậm chí còn hay bị mấy nhân vật kiểu Hàn Thiếu Kiệt chèn ép lăng nhục, đối đãi với hắn như kẻ lừa đảo ăn xin.
Mấy tháng nay, hắn không biết đã chịu bao nhiêu ánh mắt lườm nguýt, chịu bao nhiêu nỗi uất ức, mỗi ngày tâng bốc xu nịnh người khác một cách trái với lương tâm, đi uống rượu với người ta uống đến nôn cả ra, thế mà một hai mối làm ăn ra hồn cũng không kiếm được. Kinh doanh đầu tư mạo hiểm đã không còn dễ làm như mấy năm trước nữa rồi, không có thực lực nhất định, hắn cơ bản không thế nào đứng vững trong giới đầu tư mạo hiểm.
Lúc này thấy Vương Hi có ý giúp đỡ hắn, hắn như kiểu chết đuối vớ được cọc, như người đi lạc tìm được ánh đèn chỉ đường vậy.
Nhất định phải bám lấy chỗ dựa vững chắc này!
Lúc Tần Thư Hào dẫn Vương Hi tìm tiệm ăn, nhìn bộ dạng đê hèn của hắn, Vương Hi có cảm giác như bị úp sọt vậy.
Lẽ nào tên Tần Thư Hào này dùng chiến thuật lấy lùi để tiến, cố ý không tôn trọng anh, sau đó để anh trọng dụng hắn?
Vương Hi bị hắn làm cho ngớ người rồi.
“Anh Nam, xin hỏi tôi phải làm thế nào để làm việc cho anh?” Sau khi tới tiệm ăn, Tần Thư Hào nhanh chóng bưng trà rót nước cho Vương Hi một cách cung kính, hơn nữa còn châm thuốc cho Vương Hi, nhìn Vương Hi bằng bộ mặt nịnh hót.
Tần Thư Hào vẫn chưa thân với Vương Hi, chỉ là quan hệ thù địch, hắn thấy rất nhiều người dùng cách xưng hô khác nhau với Vương Hi, cũng không biết rốt cục anh tên là gì, chỉ biết phiếu ghi tên của Vương Hi ghi là Vương Kiêu Nam.
Hắn nhìn thấy Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết mấy lần, không biết Vương Hi là chồng của Diệp Khinh Tuyết, chỉ biết Diệp Khinh Tuyết là người có tiền, Vương Hi cũng là người có tiền, hai người bọn họ chắc là có chút quan hệ gì đó.
“Sáng mai đi đến công ty của anh, rót vốn đầu tư vào, tôi sẽ rót toàn bộ một trăm hai mươi triệu vào công ty của anh, chính thức sáp nhập và mua lại công ty anh, tiếp đó đến phòng công chứng để công chứng.” Vương Hi nói.
“Một trăm hai mươi triệu, thật sự giao cho tôi sao?” Tần Thư Hào ngạc nhiên.
“Tiếp đó, anh dùng một trăm hai mươi triệu này đi mua lại quyền quán của thành phố Minh Hải, có bao nhiêu thu mua bấy nhiêu, thành phố Minh Hải có một trăm cái quyền quán thì anh mua một trăm, có một nghìn quyền quán anh mua một nghìn. Tôi sẽ chỉ dẫn cho anh mấy loại cổ phiếu, anh ra sức mua mấy loại cổ phiếu đó cho tôi.” Vương Hi nói.
“Đây là muốn đầu tư vào ngành thể dục thể thao? Ngành thể dục thể thao trước giờ là ngành ít được quan tâm, có đáng tin không?” Tần Thư Hào cau mày.
“Bảo anh làm sao thì anh làm như vậy là được.” Vương Hi nói.
“Vâng, thưa bố.” Tần Thư Hào lập tức gật đầu.
“Gọi tôi là thầy là được rồi, tôi không thích ỷ thế hiếp người, cũng không thích dùng tiền để nhận những thứ phù phiếm thế này.” Vương Hi nói.
“Vâng, thầy, em rót trà cho thầy.” Tần Thư Hào mặt mày hớn hở.
Vương Hi không quên, tên Tần Thư Hào này đã từng quấy rầy vợ của anh, muốn nhân lúc mắt anh mù lòa cắm cho anh một cái sừng, nhân phẩm của Tần Thư Hào rất tệ. Nhưng Vương Hi vẫn là câu nói đó, anh đã là người làm ăn, thì vĩnh viễn không kết thù với tiền. Vận may của Tần Thư Hào tốt, cả lớp đào tạo chỉ có mình anh ta có sở trường về đầu tư mạo hiểm. Làm kinh doanh có câu “hòa khí sinh tài”, ý nói không chỉ người làm kinh doanh ôn hòa, mà còn khoan hồng độ lượng. Chỉ cần Tần Thư Hào đừng có làm gì quá