Không chỉ Vương Hi bị khinh bỉ ở nhà họ Diệp, từ nhỏ đến lớn Diệp Khinh Tuyết cũng bị ức hiếp không ít. Hai người anh trai của Diệp Khinh Tuyết đều hơi có tính cách đại thiếu gia, còn có bác hai của Diệp Khinh Tuyết, bác gái cả cũng chẳng phải người tốt đẹp gì. Từ nhỏ đến lớn Diệp Dục Hàn đã quen bắt nạt Diệp Khinh Tuyết, ngay trước mặt Vương Hi cũng không kiêng dè, chỉ cố gắng không để người ngoài biết chuyện trong nhà của bọn họ.
“Nhanh chóng đưa đồ vô dụng này về đi, bằng không đừng trách tôi gọi bảo vệ đuổi hai người đi.” Trong lòng Diệp Dục Hàn chán ghétVương Hi, hắn nghĩ nghĩ rồi hung hăng nói nhỏ.
Diệp Khinh Tuyết khẽ nhíu đầu lông mày không nói gì.
Đối với sự bắt nạt của họ hàng nhà họ Diệp, cô vẫn luôn không để ý, lòng dạ người con gái này vẫn luôn rộng lượng, cho dù lòng dạ của Vương Hi cũng không tệ, nhưng bị nhà họ Diệp bắt nạt lâu rồi sẽ có chút ấm ức, mà loáng cái Diệp Khinh Tuyết bị nhà họ Diệp bắt nạt đã nhiều năm như vậy, thế mà chẳng có chút cảm giác hận bọn họ.
“Nói chuyện với cô đó, sao thế, mắt Vương Hi bị mù, tai cô bị điếc à? Các người làm vợ chồng lâu rồi, bị hắn lây nhiễm rồi à?” Diệp Dục Hàn nhỏ giọng nói.
“Chuyện của nhà họ Vương các người ở thủ đô bên đó, tôi láng máng nghe qua rồi, rất có thực lực, họ hàng đông đảo, không chỉ có tiền, bên phía chính phủ cũng có không ít họ hàng, nghe nói dạo này nhà họ Vương các người còn xuất hiện một minh tinh, rất nổi tiếng trong giới giải trí.” Anh Từ bên không biết bỗng nhiên nói chuyện với ai.
“Cũng được, thực ra tiền nhà họ Vương chúng tôi không tính là nhiều, không đọ được với mấy người xuất thân gia đình hơn trăm tỷ, nhưng trong nhà thật sự không tệ.” Vương Hi nói.
Nghe được phía Vương Hi và anh Từ nói chuyện, Diệp Dục Hàn nhanh chóng xoay đầu nhìn. Vừa mới nhìn hắn ta suýt chút nữa bị tức chết, hắn ta nhỏ tiếng quát người làm của Diệp Khinh Tuyết, Vương Hi lại châm một điều thuốc ngồi ở chỗ của anh, bắt đầu nói chuyện với bên A là anh Từ.
“Mẹ kiếp, Vương Hi, mày làm cái gì? Anh Từ là khách hàng phía bên A của chúng ta, là người mày có thể tiếp đãi à?” Diệp Dục Hàn lập tức hô lớn lên.
“Chuyện làm ăn vẫn tốt chứ?” Vương Hi cố ý không nghe thấy, vẫn nói chuyện với anh Từ.
“Nhờ sự để ý của các vị lãnh đạo, chuyện làm ăn vẫn coi như tốt.” Anh Từ khẽ cười nói.
“Đây là Diệp Khinh Tuyết, vợ tôi, anh và cô ấy đã từng gặp nhau rồi phải không? Nói thật, tôi không vừa lòng lắm với chuyện anh làm. Anh kinh doanh vật liệu xây dựng địa ốc, chúng ta sản xuất kinh doanh cung cấp vật liệu xây dựng, anh dùng hàng hóa của ai, anh quyết là được, chuyện này không có vấn đề gì cả, nhưng vợ tôi đã tìm đến anh bàn chuyện làm ăn xong xuôi rồi, sao anh bỗng nhiên đổi sang kí hợp đồng với Diệp Dục Hàn chứ?” Vương Hi bắt đầu nói vào chủ đề chính.
“Cùng Tiểu Diệp nhà cậu quen hơn chút, làm việc sẽ ổn thỏa hơn.” Anh Từ nói.
“Được rồi, anh muốn làm việc với ai, đây là chuyện của anh, tôi không quan tâm, cho dù tôi là thiếu gia giàu có của nhà họ Vương, cũng chẳng có lý do quản lý chuyện không đâu. Nhưng chi tiết liên quan đến chuyện làm ăn, tôi muốn nói với anh một chút. Kinh nghiệm làm ăn của Diệp Khinh Tuyết còn quá ít, tạm thời vẫn chưa thể làm chuyện lớn trong mắt tôi. Chuyện cung cấp nguyên vật liệu xây dựng lần này, nhà họ Diệp chúng tôi ra giá cho anh là ba triệu tệ phải không?” Vương Hi nói.
“Đúng vậy.” Anh Từ nói.
“Đều là làm buôn bán nhỏ, ba triệu tệ không phải là số nhỏ, trong sổ sách của anh bên đó chắn hẳn chỉ có một triệu tệ phải không? Một lần đưa cho nhà họ Diệp chúng tôi ba triệu, nếu mà bên phía anh có chuyện gì không quay vòng được, cho nên tôi cho rằng ba triệu tệ quá nhiều, chắc hẳn nên giảm xuống một chút.” Vương Hi nói.
“Vương Hi, chúng ta buôn bán đều dùng tiền trong thời gian ngắn, càng nhiều tiền mặt đến càng tốt, mày không cần ba triệu tệ đó, lại chủ động ép giá xuống thấp, mày điên rồi à?” Ở bên này Diệp Dục Hàn bắt đầu kêu lớn.
“Cậu em, cậu có ý gì, tôi không hiểu lắm.” Sắc mặt anh Từ khẽ thay đổi.
Diệp Khinh Tuyết không nói gì, trong lòng thầm kêu một tiếng hỏng bét, chẳng lẽ Vương Hi cố tình đến phá rối à?
“Hai triệu bảy trăm ngàn tệ đi, tôi bớt cho anh ba trăm ngàn tệ, đủ cho anh trả lương nhân viên một tháng rồi.” Vương Hi nói.
“Người khác buôn bán đều có thể kiếm bao nhiêu thì kiếm bấy biêu, cậu lại chủ động giảm ba trăm ngàn tệ? Tôi không tin có chuyện tốt như vậy.” Anh Từ nói.
“Đương nhiên chẳng có cái bánh nào từ trên trời rơi xuống cả, tôi cũng