Hàn Thiếu Kiệt thích ỷ thế hiếp người, hắn cảm thấy tiền là vạn năng, chỉ cần có tiền, tất cả mọi người sẽ bị hắn giẫm dưới chân. Cũng bởi vì hắn quá coi trọng chữ “tiền”, cho nên hắn mới sợ người có tiền hơn hắn, hắn biết những người này có năng lực thế nào.
Luận về thân phận địa vị, Vương Hi gấp mười lần Hàn Thiếu Kiệt, tuyệt đối là tầng lớp có thể đi chèn ép. Hàn Thiếu Kiệt sau khi biết thân phận của Vương Hi, vẫn dám phái đàn em đi bắt anh, đánh anh, đầu tiên là vì phẫn nộ do bị Vương Hi lừa, thứ hai là thấy Vương Hi bị gia tộc vứt bỏ, mắt của anh cũng đã bị mù.
Còn bây giờ Hàn Thiếu Kiệt nhìn thấy đôi mắt Vương Hi sáng như sao, mỉm cười chỉnh sửa lại cà vạt cho mình, hắn chỉ cảm thấy cơ thể dần dần mềm nhũn, không nhịn được muốn ngồi xuống đất.
Vương Hi quá xấu xa, hắn căn bản không phải là đối thủ của Vương Hi!
Nhìn thấy mắt của Vương Hi đã nhìn được, tia coi thường cuối cùng còn sót lại với Vương Hi hoàn toàn biến thành nỗi sợ hãi…
Hắn đã bị khuất phục hoàn toàn trước Vương Hi rồi.
“Tín dụng ở ngân hàng của bố cậu đã bị dùng hết rồi, nhưng cậu thì khác, bố cậu biết tình hình này của nhà họ Diệp không trụ được bao lâu nữa, cho dù cậu có không cố gắng đi nữa, thì cuối cùng cậu vẫn là con trai ruột của ông ấy, cho nên trước khi ông ấy phá sản ở nhà họ Diệp đã mua cho cậu một gói bảo hiểm với giá cao ngất ngưởng. Gói bảo hiểm này đủ để cậu vay ba trăm triệu của ngân hàng. Ngày mai cậu đi ngân hàng vay tiền, tôi muốn nhìn thấy ba trăm triệu trong thời gian ngắn nhất.” Biểu cảm của Vương Hi dần nghiêm túc lại.
“Mày nằm mơ à, đã lừa tao thành ra thế này rồi, còn muốn tao đi vay ngân hàng, mày muốn lừa cho tao tiêu đời hẳn hay sao?” Hàn Thiếu Kiệt cuối cùng cũng ngồi thụp xuống đất, đờ đẫn nhìn mặt đất.
“Cậu có muốn sống không? Muốn làm lại đại thiếu gia nhà họ Hàn của cậu không? Muốn bố mẹ cậu hưởng phúc theo cậu, muốn thành tích xuất sắc mà cậu làm ra, được bố mình coi trọng một phen không? Thậm chí, tôi có khả năng làm cho chị cậu phải phục cậu sát đất.” Vương Hi nói.
“Tao sẽ không tin tưởng mày nữa, đồ lừa đảo nhà mày…” Hàn Thiếu Kiệt cười khẩy.
“Làm kinh doanh chính là lừa đảo, ai có thể lừa được ai, thì đó chính là bản lĩnh của họ. Chỉ có điều có người là lừa với thiện ý, có người là lừa ác ý. Lừa thiện ý gọi là phô trương thanh thế, dùng đòn bẩy bẩy cả trái đất, trong tình trạng một đồng cũng không có, đạt được tiền tài quyền thế hiển hách, tạo phúc cho nhân dân. Lừa ác ý gọi là giở trò bịp bợm, lớn thì lừa đất nước, nhỏ thì lừa nhân dân. Tôi là kẻ lừa đảo thì làm sao? Cậu cho rằng ai cũng có tư cách bị tôi lừa sao? Tôi đúng là lừa cậu, nhưng tôi cũng đang giúp cậu. Tôi còn cần ba trăm triệu nữa, chỉ cần có thêm ba trăm triệu, tôi có thể xoay chuyển tất cả những điều này.” Vương Hi lạnh lùng nói.
“Hơ hơ…” Hàn Thiếu Kiệt cười khẩy.
“Cậu cho rằng thời gian này tôi không làm gì sao? Lừa một trăm triệu của cậu xong liền rong chơi mỗi ngày, dùng một trăm triệu của cậu tiêu xài phung phí sao? Nói cho cậu biết, một trăm triệu của cậu tôi chơi một vòng cổ phiếu, chơi đại đại liền có thêm hai mươi triệu trong tay. Một trăm hai mươi triệu này, bây giờ tôi đã giao cho Tần Thư Hào rồi, tôi để anh ta mua một nửa quyền quán của thành phố Minh Hải, chỉ cần chúng ta tổ chức cuộc thi tầm cỡ lớn, đủ để thu hút ánh mắt của mọi người, để niềm yêu thích quyền anh của mọi người dâng trào lên, đến lúc đó cả thành phố Minh Hải tôi có thể thu hoạch được mấy tỉ.” Vương Hi nói.
“Cái này gọi là tính toán, trước khi chúng ta thao túng một thị trường, cần phải nắm được thị trường đó trong tay đã, chỉ cần thị trường này hot rồi, chúng ta tùy tiện động ngón tay thôi cũng ra tiền.”
“…” Hàn Thiếu Kiệt ngước mắt nhìn Vương Hi.
“Tôi không ép cậu, dù sao người có tiền ở thành phố Minh Hải không chỉ có mình cậu, tôi rốt cục có thể kiếm được tiền không, nửa tháng sau là có thể nhìn thấy kết quả. Đại thiếu gia nhà họ Trần mà trước kia cậu đưa tôi đi gặp, tôi thấy tầm nhìn của anh ta không tệ, anh ta còn là còn nhà nòi về võ thuật, còn có ích cho tôi hơn, tôi đi tìm anh ta hoặc người khác để hợp tác.” Vương Hi bỏ mặc Hàn Thiếu Kiệt rồi rời đi.
“Mày không được đi!” Hàn Thiếu Kiệt nghĩ một lát rồi hét lớn.
Vương Hi phát ra tiếng cười khẩy, tiếp tục đi về phía cửa sân thượng.
“Chặn anh ta lại cho tôi!” Hàn Thiếu Kiệt nhanh chóng đứng dậy, chỉ về phía Lâm Hổ.
Nghe thấy mệnh lệnh của Hàn Thiếu Kiệt, Lâm Hổ ngẩn vài giây, rồi nhanh chóng đứng dậy dùng tay chặn đừng cửa, không cho Vương Hi rời đi.
Tiếp đó, Hàn Thiếu Kiệt rảo bước đi về phía Vương Hi, nắm lấy cổ áo vest của Vương Hi: “Thằng nhãi, lần này hợp tác với mày, tao đặt cược cả tính mạng và gia sản, nếu như mày mà còn dám chơi