Không chỉ Tần Thư Hào mà tất cả mọi người trong quyền quán đều biết, thực lực của Vương Hi đâu chỉ một từ khủng khiếp là có thể hình dung được. Vương Hi là người làm việc tỉ mỉ và nghiêm túc, cho dù anh thích thú điều gì cũng đều cố gắng hết mình để đưa cái hứng thú đó đạt đến cấp độ hoàn hảo. Từ nhỏ anh đã thích tập võ, và anh cứ thế luyện cho đến năm mười tám tuổi để tham gia cuộc thi K-1. Vì nguyên nhân nào đó đã không thể trở thành quán quân K-1, trong lòng anh vẫn luôn cảm thấy nuối tiếc.
Bảy ngày qua, Tần Thư Hào và toàn bộ mọi người trong quyền quán đều đã chứng kiến rồi. Một cú đấm mạnh của Vương Hi đã khiến cho bao cát lún thật sâu, một nhát đá chân có thể làm bao cát lún hẳn một nửa bên.
Tuy rằng Tần Thư Hào không hiểu về đánh đấm, nhưng hắn biết rõ quyền cước một đấm một đá này của Vương Hi nếu như đánh vào người hắn, chắc chắn hắn sẽ không thể chịu đựng được.
Vì gia tộc lớn nhiều tiền nên từ nhỏ đã bồi dưỡng cho những đứa trẻ trong nhà nhiều tài nghệ. Tần Thư Hào thấy Vương Hi biết nhiều thứ cũng không cảm thấy lạ.
“Bên chỗ địa điểm kia liên hệ ổn chưa? Đợi tôi tắm xong, chúng ta cùng đi kiểm tra lại một lượt hiện trường. Lần thi đấu quyền anh này tổng cộng có năm nghìn vé, tất cả đều phát miễn phí hết. Tình hình ngày mai sẽ rất hỗn loạn, thị trưởng và bộ trưởng thể dục thể thao, chủ tịch hiệp hội thể thao cũng đều tham gia, nhất định phải kiểm soát tốt trật tự, tuyệt đối không thể để xảy ra bất cứ tình huống chen lấn xô đẩy nào. Hoả hoạn, điện, những thứ này đều phải phòng chống cho tốt.” Vương Hi lựa chọn không so đo với Diệp Hằng, nhìn sang Tần Thư Hào.
Hắn ta vẫn còn quá trẻ, Vương Hi hiểu rằng hắn không thể hiểu được nỗi khổ tâm của mình.
Rất nhiều người rất có thành kiến với người làm kinh doanh, không chỉ mỗi mình hắn ta. Anh không phủ nhận rằng có người kinh doanh đúng là không có lương tâm, vì một chút lợi ích nhỏ mà làm hàng giả gây hại đến người dân. Nhưng anh chắc chắn là một người kinh doanh có lương tâm.
Quả thực đôi khi làm kinh doanh, vì để kiếm tiền, một số việc anh đứng đằng sau thổi phồng lên, ngay đến cả bản thân mình cũng có lúc cảm thấy táng tận lương tâm, nhưng anh tuyệt đối không có bất cứ sự ác ý nào.
“Sự an toàn của trường thi đấu ngày mai sẽ do Hàn đại thiếu gia chịu trách nhiệm hoàn toàn. Chúng ta đã đối chiếu lại các hoạt động cụ thể rồi, tuyệt đối không có vấn đề gì. Thành phố cũng sẽ cử người đến hỗ trợ duy trì trật tự. Em nghe nói thị trưởng cũng thích đánh quyền anh. Lần này chúng ta làm về thị trường quyền anh là rất ổn thoả.” Tần Thư Hào cười gian manh.
“Được rồi, đợi tôi tắm xong, chúng ta sẽ đi kiểm tra lại một lần nữa.” Vương Hi đi về phía phòng tắm.
“Mày coi thường tao à!?” Diệp Hằng đột nhiên nổi giận và đẩy mạnh Vương Hi một cái từ phía sau lưng anh.
“Dm, cậu làm cái gì đấy?” Thấy Diệp Hằng đột nhiên ra tay với Vương Hi, các võ sĩ hét lên một tiếng rồi lập tức chạy lại.
“Oắt con, cậu điên rồi sao? Ông chủ chúng tôi không muốn đánh đấm với cậu vì sợ làm cậu bị thương, cậu lại dám chủ động ra tay à? Cậu thuộc quyền quán nào, đã kiếm được đồng lương nào chưa? Nếu như cậu là học viên, chúng tôi không chào đón cậu. Nếu như cậu là quyền thủ đã đăng ký, chúng tôi lập tức loại bỏ cậu!” Tần Thư Hào là người văn minh, hắn lớn tiếng nói với Diệp Hằng.
“Đẩy tôi làm cái gì, tôi không muốn đánh đấm với cậu là vì sợ làm cậu bị thương. Cậu đừng có bám lấy tôi nữa, rốt cục tôi có thực lực hay không, ngày mai tôi đánh với quyền quán Cực Cường là cậu biết liền thôi.” Vương Hi thực ra cũng rất lịch sự, anh cau mày nói với Diệp Hằng.
“Mày là đồ rác rưởi, phế vật!” Diệp Hằng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Bị thần kinh à thằng này, mau cút ra ngoài.” Tần Thư Hào rất tức giận.
“Đừng chấp với cậu ta, mấy người ngăn cậu ta lại, tôi đi tắm đây.” Vương Hi đi về phía phòng tắm.
“Mày là thứ rác rưởi, tao biết tại sao mày lại làm nghề quyền anh, bởi vì mày thích quyền anh, mày không làm được ngôi sao quyền anh nên mày cảm thấy nuối tiếc. Nhưng mày có tiền, mày có năng lực để làm thị trường quyền anh, vì thế để thực hiện mong muốn, mày đã đặc biệt tổ chức ra cuộc thi quyền anh như thế này. Nhưng mày có từng nghĩ những võ sĩ như chúng tao đây vì cơ hội này đã phải chờ đợi biết bao nhiêu năm, đã phải khổ luyện bao nhiêu năm không? Mày có cơ hội tốt như vậy không cho chúng tao mà chỉ nghĩ đến mình sẽ nổi tiếng chỉ sau một đêm, mày thật ích kỷ!” Diệp Hằng rống lên phía sau Vương Hi.
“Cậu căn bản không phải là đối thủ của quyền quán Cực Cường. Cho cậu cơ hội để làm gì, để cậu lên