Lý do vì sao Vương Hi mua một bộ vest hơn bảy mươi ngàn là vì muốn có một thân trang phục sang trọng, không bị vệ sĩ cùng phục vụ của khách sạn coi thường, có thể thuận lợi gia nhập vào tiệc rượu của bọn họ, đồng thời chiếm được sự tôn trọng của những người có tiền trong buổi tiệc, có thể bình đẳng đối thoại với họ. Lớn tiếng nói Thẩm Giai Dao một đêm năm trăm tệ, là do cô ta không thức thời muốn gây rắc rối cho anh, vừa vặn bị anh lợi dụng, lấy Thẩm Giai Dao hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người có mặt trong tiệc rượu.
Tặng đồng hồ cho Thẩm Giai Dao cùng chiếc Audi cho mỹ nhân không quen biết, cũng là vì muốn giả trang thành người vô cùng có tiền, khiến tất cả những người giàu có ở đây sinh ra tò mò với anh, không ngừng thăm dò anh, gợi lên sự hiếu kỳ của mọi người.
Hiện tại anh đã lôi kéo được sự chú ý của Hàn Thiếu Kiệt, rất nhiều người tưởng rằng anh chết chắc rồi. Bởi Hàn Thiếu Kiệt là một kẻ không dễ chọc tới, tên phú nhị đại này từ nhỏ đã ngông nghênh ngang ngược, có bố là người đứng đầu thành phố Minh Hải, không coi ai ra gì. Thấy ai không thuận mắt, nhẹ thì nhục mạ bằng lời nói, nặng thì động tay động chân, đồn cảnh sát đã vào chục lần có hơn, nhà họ Hàn cũng giúp hắn bồi thường không ít tiền. Chẳng qua nhà họ Hàn gia tài bạc vạn, trong tay có mấy chục tỉ, người ta căn bản là không thiếu tiền.
Trên người hắn ta dường như có một khối hắc khí, giống như ôn dịch, một đường đi qua khiến tất cả những người giàu có tránh không kịp.
Biểu cảm của Thẩm Giai Dao cùng Tần Thư Hào ngày càng trở nên mừng rỡ.
Mà Hàn Thiếu Kiệt quả thực cũng không phụ sự mong mỏi của mọi người, dừng lại trước mặt Vương Hi khoảng hai mét, châm thuốc với khuôn mặt u ám: “Bây giờ tôi đã trở thành đối tác của anh rồi, là dự án gì, nói cho tôi biết đi.”
“Được, mời cậu cùng đi với tôi vào trong phòng, chúng ta cùng trò chuyện.” Vương Hi mỉm cười.
Nghe được lời nói của anh, Hàn Thiếu Kiệt nhếch miệng cười lên, mồm ngậm điếu thuốc, lấy ra ví tiền trong người rút ra tờ một trăm tệ, tiếp đó vò thành một nắm, ném lên mặt Vương Hi.”
“Tên lôi kéo đầu tư thối tha, muốn khiến những người có tiền chúng tôi đầu tư cho anh, giúp anh kiếm tiền? Cũng không nhìn lại xem bản thân là thân phận gì, còn muốn cùng tôi vào phòng nói chuyện, anh có tư cách đó sao? Đây là tiền tôi cho anh gọi xe, nhanh quỳ xuống mà nhặt tiền lên rồi cút đi, sau này đừng để tôi phải nhìn thấy anh lần nữa.
Thẩm Giai Dao lén che miệng cười khúc khích, Tần Thư Hào cũng kích động siết chặt nắm đấm.
Quả nhiên là thế hệ đại thiếu gia của thành phố Minh Hải đủ khí phái, chính là nên dạy dỗ anh ta như vậy.
“Hàn thiếu gia, cậu có phải là quá lãng phí rồi không? Một trăm tệ cũng là tiền, nói không cần liền không cần nữa.” Vương Hi cũng không tức giận, cười cười nhặt tờ tiền từ dưới đất lên.
“Bảo anh quỳ xuống nhặt lên, không nghe thấy sao? Là quỳ xuống nhặt tiền.” Hàn Thiếu Kiệt đột nhiên lớn tiếng gầm lên.
Cơ thể yêu kiều của Thẩm Giai Dao không nhịn được bị dọa cho run lên, sắc mặt của Tần Thư Hào cũng trở nên nghiêm túc.
“Lôi kéo đầu tư, anh có biết loại người như anh trong mắt những người có tiền như chúng tôi là gì không? Ngay cả nhưng người ăn xin bên ngoài kia cũng không bằng. Cho chúng mấy đồng tiền chúng liền vui mừng, nhưng lòng tham của những kẻ lôi kéo đầu tư các anh, mở miệng vài trăm vạn, trăm triệu, mà hiện giờ mười tên lôi kéo đầu tư thì có năm tên là giả, mặt ngoài là lôi kéo chúng tôi đầu tư, thực ra biến tướng ôm tiền của chúng tôi chạy. Còn lại bốn tên thì là phế vật, lấy tiền đi chính là công cốc, căn bản không thấy được hồi âm.” Hàn Thiếu Kiệt cắn chặt răng nói.
“Rất xin lỗi, tôi lại là người cuối cùng còn lại, người có thể giúp cậu kiếm tiền đó.” Vương Hi mỉm cười nói.
“Còn không cút, cũng không quỳ xuống phải không?” Hàn Thiếu Kiệt híp mắt ngậm thuốc, lại một lần nữa rút tiền từ trong ví ra.
Vương Hi trong lòng hiểu rõ, Hàn Thiếu Kiệt này chắc chắn lại muốn dùng tiền đánh anh. Tiền của hắn rất nhẹ nắm chặt thành từng nắm đánh lên mặt anh cũng không đau, chỉ là có chút nhói nhói.
Nhưng anh làm sao có thể ngốc nghếch tiếp tục để Hàn Thiếu Kiệt đánh?
Luận về thân phận, Hàn Thiếu Kiệt còn xa mới so sánh được với anh, anh của trước đây là thiếu gia của một trong bốn gia tộc lớn của thủ đô, gia sản hơn nhà họ Hàn gấp mười lần..
Anh không quan tâm đến Hàn Thiếu Kiệt, quay người đi về hướng gian phòng nằm sâu bên trong..
“Tên ăn mày khốn kiếp, tại tiệc rượu sang trọng như vậy, lại còn dám đeo kính râm, tôi đến dạy dỗ hắn ta.” Hàn Thiếu Kiệt cười lạnh một tiếng, đẩy ra hai mỹ nhân đang đứng hai bên, cũng đi theo Vương Hi về phía gian phòng.
“Hàn thiếu gia, cố lên, nhất định phải đánh chết anh ta.” Tần Thư Hào nói.
“Anh ngay cả anh ta cũng không bằng, đều là đồ ăn mày, người ta so với anh còn có dã tâm hơn, mười triệu cũng không coi là gì, anh ngay cả một triệu cũng không mời gọi được. Anh là cái thá gì? Cũng có tư cách ồn ào sau lưng tôi? Đợi tôi dạy dỗ xong hắn ta, người tiếp theo chính là anh.” Đôi mắt Hàn Thiếu Kiệt đỏ