Cùng với việc Vương Hi cố chấp nhúng tay vào công ty nhà họ Diệp, toàn bộ nội bộ nhà họ Diệp cũng trở nên gợn sóng. Cả nhà Diệp Thiên Tứ và Diệp Dục Hàn mỗi nhà đều thể hiện bản lĩnh tài năng, mẹ Diệp Thiên Tứ tìm người con dâu tài giỏi về, Diệp Dục Hàn cũng không kém, hắn đã làm không ít việc cho dự án tập đoàn Thiên Lam.
Loáng cái đã đến ngày hôm sau, mấy người cùng rời khỏi công ty, chạy đến buổi đấu giá của tập đoàn Giai Mỹ.
“Dục Hàn, buổi đấu thầu lần này của tập đoàn Giai Mỹ, nhất định phải nghĩ cách lấy được mấy dự án đó.” Bác gái hai dặn dò Diệp Dục Hàn.
“Yên tâm đi, bản dự án đấu thầu này hôm qua con đã đích thân đi mời giáo sư đại học làm đó, cam đoan có thể lay động được tập đoàn Giai Mỹ.” Diệp Dục Hàn tràn đầy tự tin.
“Vương Hi, chắc chắn hắn không thể đến buổi đấu giá chứ?” Sau khi Diệp Thiên Tứ và Tạ Tư Kỳ lên chiếc xe Maybach của nhà mình, hắn nhìn chiếc xe của Vương Hi ở phía bên kia.
“Em cho lão Lưu lái xe hai ngàn tệ, ông ta sẽ không để cho Vương Hi tham gia buổi đấu giá đâu.” Tạ Tư Kỳ cười cười nói.
“Cho lão Lưu lái xe hai ngàn tệ?” Diệp Thiên Tứ kinh ngạc.
“Đúng vậy, Vương Hi là thằng mù, hắn không thấy đường, cho dù năng lực hắn có mạnh thì đã sao. Em bảo lão Lưu lái xe đưa hắn đến một tòa nhà văn phòng bỏ hoang, nói là buổi đấu giá của tập đoàn Giai Mỹ đã kết thúc rồi, hắn biết không? Hắn chỉ có thể bị chúng ta điều khiển như thằng ngốc mà thôi.” Tạ Tư Kỳ cười nói.
“Bà xã, vẫn là em thông minh nhất, dù là đấu kinh doanh hay cơ trí, chẳng ai là đối thủ của em hết.” Diệp Thiên Tứ lập tức nhìn vợ hắn sùng bái.
“Đi thôi chúng ta nghĩ cách lấy dự án của tập đoàn Giai Mỹ về, trở về nhìn thấy Vương Hi mặt mày ủ rũ thì tốt rồi.” Tạ Tư Kỳ nói.
Cô ta tự xưng là đứa con kiêu ngạo giỏi giang, tưởng rằng bản thân mình đã ăn đứt Vương Hi rồi.
Lúc này là tám giở sáng, giao thông thành phố Minh Hải khá đông. Ngay khi lão Lưu lái xe chở Vương Hi chờ giao thông thông suốt, ông ta lấy ra một phong bì hai ngàn tệ, đưa cho Vương Hi: “Vương thiếu gia, cái này là con dâu cả nhà họ Diệp đưa cho tôi, cô ta tưởng rằng mắt cậu không tốt, bảo tôi lừa cậu, đưa cậu đến một tòa nhà văn phòng không có người, nói dối cậu là dự án tập đoàn Giai mỹ đã kết thúc.”
“Dạo này ông làm việc cho tôi đều không có thu nhập ngoài phải không, cầm lấy đi, chỗ tiền này thưởng cho ông đó.” Vương Hi ngồi ở ghế sau nói.
“Cứ bảo con dâu cả nhà họ Diệp thông minh, tôi thấy cũng chỉ có thế thôi, chẳng bằng nổi một phần mười của cậu. Cậu không nói mắt mình có thể nhìn thấy, cũng không nói mắt mình không nhìn được, để bọn họ tự đoán, chơi cho bọn họ quay vòng vòng.” Lão Lưu nghĩ nghĩ nói.
“Hết cách, bọn họ đều tự cho mình là người thông minh.” Vương Hi cười.
Bốn nhà Vương Hi, Diệp Thiên Tứ, Diệp Dục Hàn, Diệp Ninh rất nhanh đến tập đoàn Giai Mỹ.
Tòa nhà văn phòng này đã được Tần Thư Hào mua giúp Vương Hi, rất nhiều công ty còn chưa kịp chuyển đi, nhưng cả công ty chỉ treo mỗi biển hiệu tập đoàn Giai Mỹ.
Tạ Tư Kỳ không muốn để Vương Hi tham gia buổi đấu giá hôm nay, Vương Hi còn đến sớm hơn bọn họ mấy phút, bảo lão Lưu dừng xe chờ ở một bên, anh liền trực tiếp đi thang máy lên thẳng văn phòng của tầng cao nhất.
Văn phòng lớn như vậy chỉ treo một chiếc tivi LCD, trên tivi chiếu lại buổi đấu thầu mà camera giám sát thu được. Sau khi Vương Hi ngồi cạnh Doãn Tâm và Thẩm Giai Dao, có người bưng đến cho anh một cốc cà phê, anh uống một ngụm cà phê, nhìn thời gian, buổi đấu thầu còn một giờ nữa mới bắt đầu.
“Một lúc nữa phải xuất hiện với thân phận bà chủ rồi, nghĩ đến sắc mặt hai tên ti tiện Diệp Thiên Tứ và Diệp Dục Hàn nhìn thấy tôi, trong lòng có chút hồi hộp.” Thẩm Giai Dao mặc một chiếc váy dài, ngồi bên cạnh Vương Hi, nắm chặt váy nói.
Vương Hi không nói gì, chỉ nhìn hình ảnh camera thu hình khẽ cười.
“Anh rể, cảm ơn anh, đưa cho em cả tòa nhà lớn như vậy, trước đây