Bộ mặt của Trần Lan như thế nào, Diệp Dục Hàn và Diệp Ninh đều thấy rõ rồi. Họ liếc nhìn Vương Hi một cái, trong lòng không thể không đồng cảm với Vương Hi, thầm nghĩ Vương Hi thực sự đáng thương, làm sao lại có một bà mẹ vợ như thế này. Hễ làm được một việc tốt cho nhà họ Diệp thì một câu con yêu hai câu con cưng, Vương Hi nhà tôi. Bây giờ tưởng rằng Vương Hi đàm phán làm ăn thất bại rồi, còn chưa kịp để Vương Hi nói thành tích của mình ra thì đã mắng chửi tới tấp.
Cũng thực dụng quá đi mà?
“Mẹ, tập đoàn Giai Mỹ là một công ty lớn không kém cạnh gì tập đoàn Lam Thiên. Chúng ta có thể đàm phán thành công mối làm ăn này, thứ nhất nhìn vào thực lực, thứ hai trông vào vận may. Đàm phán thất bại, Vương Hi cũng đâu có muốn, hơn nữa chúng ta còn là người một nhà. Trước mắt mối làm ăn chúng ta tiếp nhận từ tập đoàn Lam Thiên cũng đã đủ trầy trật rồi. Anh hai và Diệp Ninh có thể nhận chuyện làm ăn với tập đoàn Giai Mỹ đã là rất tốt rồi. Nếu như còn nhiều hơn nữa, chúng ta căn bản không nhận nổi. Như thế này đã là rất tốt rồi, mẹ làm sao có thể nói anh ấy như vậy được?” Diệp Khinh Tuyết đỡ lời cho Vương Hi.
“Năng lực không tốt thì phải dạy bảo, nó không đàm phán thành công việc kinh doanh cho chúng ta mà một chút áy náy cũng không có, ngược lại còn có mặt mũi để cười cợt, mẹ mắng nhiếc nó thì đã làm sao nào?” Trần Lan nói.
“Năng lực của Vương Hi không tốt, thím mắng chửi nó cũng không sao, nhưng lại lôi Dục Hàn nhà tôi vào làm gì?” Bên phía bác hai không vui. “Xin hỏi thím, thế nào gọi là đồ bỏ đi? Diệp Hàn nhà tôi trước nay vẫn luôn lập được không ít công lao cho nhà họ Diệp, tuy rằng không lấy được mối làm ăn hai trăm triệu, nhưng lần này cũng lấy được mối hơn hai mươi triệu, cũng đâu có tệ. Đã lập công mà lại còn bị thím ba khiển trách, chuyện này tôi phải đứng ra nói lý vài lời mới xong.”
“Chị đừng có kiêu ngạo, sớm muộn cũng sẽ vượt qua mấy người.” Trần Lan nén một bụng tức nói.
“Tốt quá rồi, lần này thực sự là rất tốt. Vương Hi lập công cho nhà họ Diệp, Dục Hàn và Diệp Ninh cũng đã lập công cho nhà họ Diệp. Sau này Thiên Tứ cũng cống hiến chút gì đó nữa, mấy đứa trẻ này đều có tiền đồ cả, thật là tốt.” Lão gia vội vàng giảng hoà.
Lão biết thực lực của Vương Hi, tiểu thiếu gia đến từ thủ đô này vừa có dũng khí vừa có mưu trí, làm việc vừa đen tối vừa tàn nhẫn, vốn dĩ chắc chắn sẽ là gia chủ của nhà họ Vương ở thủ đô, sau này còn phát triển vượt bậc hơn nữa. Nhưng vì đột nhiên gặp phải tai nạn giao thông nên mới trở thành bộ dạng như bây giờ, lão căn bản không phải là đối thủ của Vương Hi.
Nhưng cho dù sau khi lão và Vương Hi giao đấu thì đã nhận thua, lão vẫn hi vọng nhà họ Diệp sẽ do người họ Diệp đúng nghĩa làm chủ.
Bất luận Vương Hi có xuất sắc như thế nào, rốt cục cũng chỉ là người ngoài. Lão không muốn giao vị trí gia chủ vào tay Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết. Trong lòng lão càng hướng về Diệp Thiên Tứ và Diệp Dục Hàn cho vị trí gia chủ hơn.
Bây giờ tốt rồi, Vương Hi đã làm hỏng chuyện, Diệp Dục Hàn và Diệp Ninh lại lập công cho nhà họ Diệp, giúp nhà họ Diệp nở mày nở mặt, cuối cùng cũng coi như đã cân bằng được thế lực thế hệ trẻ này của nhà họ Diệp rồi.
“Mau mở cuộc họp đi, nghiên cứu làm thế nào để làm tốt chuyện làm ăn với tập đoàn Giai Mỹ.” Lão gia vội vàng sắp xếp nói.
“Một chút bản lĩnh cũng không có, uổng công tôi đặt kỳ vọng cao như thế vào cậu!” Trần Lan lại nhiếc móc Vương Hi một câu thậm tệ.
Vốn dĩ tâm trạng của Vương Hi hôm nay rất tốt, đột nhiên bị Trần Lan mắng mỏ khiến anh ôm cả một bụng tức tối.
Anh rất muốn cãi lại mấy câu, nhưng nhìn Diệp Khinh Tuyết bên cạnh, lại kìm nén lại cơn giận dữ trong lòng. Cho dù Trần Lan đối xử với anh như thế nào, Diệp Khinh Tuyết vẫn luôn rất tốt với anh. Cô ấy mới là người vợ sẽ cùng anh chung sống cả đời. Từ nhỏ anh đã được học lễ nghi, mặc dù tính cách ngang bướng, nhưng chữ hiếu phải viết như thế nào thì anh vẫn biết.
Vương Hi, thực ra hôm nay anh mới đích thực là công thần.
Thấy Vương Hi đã lập công, lại bị Trần Lan vô duyên vô cớ nhiếc móc một trận, Diệp Dục Hàn và Diệp Ninh nhìn nhau rồi thầm cười