“Không phải đã chuyển cho anh hai mươi triệu tệ rồi sao? Anh sử dụng hai mươi triệu này trước đã, chỗ tiền còn lại tôi sẽ nghĩ cách, tranh thủ mấy ngày này gom cho anh.” Hàn Thiếu Kiệt cười hi hi nói với Vương Hi.
“Không được, ngày mai tôi muốn nhìn thấy tám mươi triệu tệ còn lại.” Vương Hi nói.
“Anh à, một trăm triệu tệ không phải là số nhỏ mà, cho dù nhà họ Hàn chúng tôi là nhà giàu nhất thành phố Minh Hải, nhưng bây giờ quản lý nhà họ Hàn không phải là tôi, tôi chỉ là con trai của nhà giàu, một trăm triệu này tôi chắc chắc phải nghĩ cách, làm được không đơn giản thế đâu.” Hàn Thiếu Kiệt nói nhỏ.
“Ngay ngày mai, tôi không đùa với cậu, trước buổi trưa ngày mai, tôi phải nhìn thấy chỗ tiền còn lại, nếu không tôi cũng không trả lại hai mươi triệu này của cậu nữa.” Vương Hi nói.
Ngực Hàn Thiếu Kiệt nghẹn lại, suýt nữa ra tay với Vương Hi.
Vương Hi đã lôi kéo đầu tư thành công từ Hàn Thiếu Kiệt, Hàn Thiếu Kiệt đã đồng ý đưa anh một trăm triệu tệ, nhưng một trăm triệu tệ không phải là con số nhỏ, Hàn Thiếu Kiệt không cách nào một lần đưa hết cho anh, trước tiên đưa cho anh hai mươi triệu lúc trong phòng.
Lúc ở trong phòng, Vương Hi còn nói với Hàn Thiếu Kiệt rất nhiều, có liên quan đến chuyện làm hỏng địa vị của hắn ở nhà họ Hàn, cũng có cả thao tác cụ thể trong dự án này của anh, làm người từng quản lý mấy chục tỷ, Vương Hi có rất nhiều cách khiến Hàn Thiếu Kiệt động lòng. Hàn Thiếu Kiệt cũng thật sự động lòng rồi, bây giờ hai người bọn họ là quan hệ hợp tác.
“Vậy được, tám mươi triệu còn lại, tôi cố gắng chuyển cho anh trong buổi trưa mai, nhớ những lời anh đã đồng ý với tôi, anh tuyệt đối đừng có chơi tôi.” Hàn Thiếu Kiệt cố nén lửa giận, nói nhỏ với Vương Hi.
“Vương Hi tôi nói được làm được.” Vương Hi cười cười nói.
“Sao hai người này lại hòa thuận rồi?” Bỗng nhìn thấy hai người Vương Hi và Hàn Thiếu Kiệt mờ mờ ám ám, rõ ràng là dáng vẻ bè lũ xấu xa, từ đôi mắt Tần Thư Hào lộ ra sự kinh ngạc.
“Vừa nãy nghe bọn họ cãi nhau rất gay gắt, không phải đã đánh nhau rồi sao, sao Vương Hi chẳng có chuyện gì thế?” Thẩm Giai Dao cũng ngạc nhiên.
Không chỉ bọn họ, tất cả mọi người ở tiệc rượu nhìn một màn này cũng khó tin. Hàn Thiếu Kiệt này nổi tiếng là bá vương ngốc nghếch, chẳng biết gì trừ đùa dai hăm dọa, cũng cực kỳ khinh thường người buôn bán bình thường không giống như mình, họn họ thật sự không nghĩ ra Vương Hi dùng cách gì, không những hoàn hảo không có thiệt hại gì sau khi va chạm với Hàn Thiếu Kiệt còn có thể kết bè kết đảng với Hàn Thiếu Kiệt. Hơn nữa nhìn quan hệ giữa hai người bọn họ, dường như Hàn Thiếu Kiệt đang nịnh bợ Vương Hi, Vương Hi là đại ca của hắn?
“Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Tần Thư Hào khó hiểu.
“Mẹ kiếp, cái gì mà chuyện gì? Đứng chắn hết trước mặt bọn tao làm gì? Mau cút ra, chó ngoan ko cản đường.” Hàn Thiếu Kiệt không phải là đối thủ chơi trò tâm lý với Vương Hi, mới đối mặt với Vương Hi đã bị ăn sạch rồi. Bây giờ hắn còn chưa biết thân phận của Vương Hi, tuy mặt ngoài cung kính nhưng trong lòng vẫn có chút xem thường Vương Hi.
Hắn bị Vương Hi chọc tức, nhưng lại không dám phát cáu với Vương Hi, dứt khoát phát tiết lên người mấy người này, hung hăng một hơi đẩy Tần Thư Hào ra: “Chính là mày giống chó nhất, mau cút ra!”
“Khụ khụ.” Vương Hi không chút biểu cảm ho khan một tiếng.
“Anh à, mời anh.” Hàn Thiếu Kiệt lại lập tức thay đổi vẻ mặt.
Bây giờ hắn đã lên một thuyền với Vương Hi, vừa nãy như bị Vương Hi bỏ thuốc mê vậy, mơ mơ hồ hồ đưa hết tiền cho Vương Hi, bây giờ tiền của hắn bị Vương Hi cầm trong tay rồi, hai người thiết lập quan hệ vì lợi ích, không dám không tôn trọng Vương Hi.
“Đợi tin tốt của tôi.” Vương Hi đi qua con đường mà mọi người tránh ra.
Ánh mắt Thẩm Giai Dao và Tần Thư Hào nhìn bọn họ phức tạp.
“Chuyện này không công bằng!” Tần Thư Hào bỗng nhiên khẽ gầm lên.
Thẩm Giai Dao lại nhanh chóng nhìn Tần Thư Hào.
“Tôi là người như thế nào? Lúc trung học đã du học ở nước ngoài, là học sinh tài năng trở về nước, hắn là cái thá gì? Tôi đến tiệc rượu ở thành phố Minh Hải đã nửa tháng rồi, chưa từng gặp cậu ta. Tôi còn chưa thiết lập được mối làm ăn này, dựa vào cái gì hắn mới đến đã được Hàn đại thiếu gia ưu ái? Tôi không phục, cùng là hai mắt một mũi, vì sao khoảng cách giữa chúng ta lại lớn như vậy?” Sắc mặt Tần Thư Hào xanh mét, nhìn dáng vẻ cung kính của Hàn đại thiếu gia, trong lòng chua xót muốn chết.
Thẩm Giai Dao nhìn dáng vẻ của Tần Thư Hào, không khỏi thở dài một hơi.
Nào chỉ có mình anh, ngay cả trong lòng tôi cũng thấy không công bằng.
Hàn Thiếu Kiệt,đứng đầu thành phố Minh Hải, tuy tính khí hắn kém chết đi được nhưng nhà lại vô cùng nhiều tiền, nếu ai có thể gả cho hắn, chắn chắn là khung cảnh ngồi khóc trong xe Ferrari, nhưng dù khóc cũng cảm thấy hạnh phúc. Cô ta không hề sợ gả cho Hàn Thiếu Kiệt, tình nguyện sau khi kết hôn ngày ngày bị hắn đánh mắng, bởi vì tiền của nhà họ Hàn quá dễ tiêu đi, cô ta khát khao sống cuộc sống của bà chủ giàu có. Mà cô ta làm một người thân thích nghèo dựa vào Diệp Khinh Tuyết, phỏng chừng cô ta muốn gả cho Hàn Thiếu Kiệt. Hàn Thiếu Kiệt còn thấy cô ta chướng mắt kìa, cô ta cũng không đủ tư cách làm bạn của Hàn Thiếu Kiệt.
Dựa vào cái gì? Vương Hi lần đầu tiên gặp mặt Hàn Thiếu Kiệt liền trở thành bạn? Còn lấy được một khoản đầu tư cực lớn từ Hàn Thiếu Kiệt?
Chỉ vì Vương Hi là thiếu gia của bốn gia tộc lớn ở Kinh thành?
Nhưng mắt của anh ta mù rồi, anh ta đã vô dụng rồi.
Nhìn bóng dáng càng đi càng xa của Vương Hi và Hàn Thiếu Kiệt, Thẩm Giai Dao dần dần càm thấy không đúng, không phải đôi mắt của Vương Hi không nhìn thấy sao? Anh ta làm sao giúp Hàn Thiếu Kiệt làm ăn được?
Đây là người mù mà.
Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, biểu cảm trên mặt của cô ta càng ngày càng đặc sắc.
Bỗng nhiên trên mặt cô ta lộ ra nụ cười, cô ta biết đối phó với