“Bắt đầu từ hôm nay anh hãy tăng ca, làm dữ liệu của trận thi đấu.” Vương Hi ở hậu đài nhìn thấy Tần Thư Hào, dặn dò hắn.
“Ông chủ, xin hỏi phải làm như thế nào?” Tần Thư Hào hỏi
“Linh cảm này là tôi đột nhiên nghĩ đến, lúc thi đấu hồi nãy tôi đã nhìn thấy rồi, sắc mặt của tất cả các ông chủ đều rất khó coi, không được hài lòng lắm với sự thể hiện của các quyền thủ. Bắt đầu từ hôm nay, tập đoàn Hạ Hào của anh chính thức đổi tên, gọi là W-1, đồng thời làm một kho dữ liệu W-1, tiến hành ghi chép dữ liệu về các quyền thủ trong trận thi đấu lần này, về số lần xuất trận, tình trạng sức khoẻ. Sau đó tiến hành đánh giá cấp độ theo biểu hiện của họ ở trận thi đấu quyền anh.” Vương Hi nói.
“Ông chủ, đánh giá cấp độ thì đánh giá như thế nào ạ, em vẫn không được hiểu lắm về đấm bốc, không biết cách đánh giá.” Tần Thư Hào nói
“Cấp độ của tôi là S, Lý Tư Minh là B+, các quyền thủ khác là B-.” Vương Hi nói.
“Đánh giá anh cấp S, Lý Tư Minh chỉ là B+, anh ta sẽ giết em mất.” Tần Thư Hào nói.
“Sắp đến trận đấu giữa tôi và hắn rồi, chỉ cần lát nữa trận đấu kết thúc, hắn ta sẽ chấp nhận sự đánh giá cấp độ của tôi thôi.” Vương Hi nói.
“Ông chủ, hắn là một cao thủ đó, anh thực sự tự tin sẽ xử lý được hắn ta sao?” Tần Thư Hào nói.
“Ha ha, giúp tôi quấn gạc đi.” Vương Hi cười nói.
Trận đấu lần này rất gay go, chất lượng các võ sĩ quá thấp, dẫn đến việc các khán giả dần mất đi hứng thú đối với trận đấu. Tám mươi tệ ngồi trong nhà thi đấu bảy tiếng đồng hồ, nếu như trận đấu tuyệt vời, họ nhất định sẽ cho rằng của đáng tiền mua. Nhưng nếu trận đấu quá nhàm chán thì họ sẽ chỉ cảm thấy đau lưng thôi.
Khi Vương Hi và Lý Tư Minh sắp bắt đầu cuộc thi, đám đông khán giả trong nhà thi đấu đã bỏ đi gần một nửa, có không ít người thậm chí không có hứng thú lắm với trận đấu giữa Vương Hi và Lý Tư Minh, đang chuẩn bị đứng dậy rời khỏi nhà thi đấu rồi.
Đột nhiên, một hồi nhạc dồn dập vang lên, ánh đèn tạo bầu không khí trong nhà thi đấu chợt nhấp nháy liên hồi, hình ảnh của Vương Hi và Lý Tư Minh đột nhiên xuất hiện trên màn hình lớn phía trên võ đài.
Hai người họ đã quấn sẵn băng gạc và xỏ vào đôi găng tay đấm bốc đắt đỏ.
Vương Hi thay đổi thái độ ôn hòa gần gũi bình thường, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng, gương mặt giống như ngọn núi băng. Lý Tư Minh đấm mạnh hai nắm đấm với nhau, khuôn mặt lộ ra vẻ hung dữ tàn bạo, nghiến chặt bộ niềng răng, để lộ ra những góc cạnh rõ ràng trên khuôn mặt.
Hai mươi mấy người trợ lý vây quanh hai bên Vương Hi và Lý Tư Minh, máy quay luôn quay thẳng vào hai người họ, đi bộ từ phòng chờ đến thẳng võ đài.
“Cảm thấy có chút hay ho rồi đấy.” Có khán giả đã chuẩn bị đứng dậy rời khỏi đó, đột nhiên bị cuốn vào bầu không khí, lại quay trở lại chỗ ngồi.
“Sao lại là anh ta!?” Lâm San San, Tôn Nhiêu, Dương Quần và Phó Vũ Hiên đồng thời trợn to mắt.
Họ không phải là đến vì mánh khoé ân oán của Vương Hi và Lý Tư Minh, chỉ đơn giản là vì muốn trải nghiệm bầu không khí quyền anh thôi. Thấy Vương Hi đột nhiên xuất hiện ở trên màn hình Tivi LCD, trong lòng chợt trở nên vô cùng ngạc nhiên.
Họ có nằm mơ cũng không thể ngờ được, Vương Hi lại chính là tiết mục áp chót của trận đấu lần này.
“Cái tên công tử bột ăn bám lại biết đánh quyền anh cơ đấy?” Phó Vũ Hiên hít vào một hơi thật sâu nói.
“Chắc là cũng chả có bản lĩnh gì đâu.” Dương Quần nói.
Hắn là bạn đại học bốn năm với Diệp Khinh Tuyết, trước giờ vẫn luôn theo đuổi Diệp Khinh Tuyết, hắn không thể ngờ rằng mình vẫn còn ngần ngại chưa ra tay, thì Diệp Khinh Tuyết đã trở thành vợ của Vương Hi rồi.
Điều này khiến trong lòng hắn làm sao có thể chấp nhận được, bây giờ lại thấy Vương Hi xuất hiện với thân phận là một võ sĩ quyền anh, trong lòng lại càng chua chát chưa từng thấy. Nếu như Vương Hi thực sự là một cao thủ quyền anh thì nguyên nhân hắn và Diệp Khinh Tuyết ở bên nhau lại là một câu chuyện khác rồi.
“Thành phố Minh Hải chỉ là một thành phố tuyến hai, tôi không tin là có cao thủ gì, hắn ta chắc chắn chỉ là tên yếu ớt, không thể chống đỡ được