Buổi tối hôm đó là tiệc chào mừng sứ giả nước Thục,Nhược Khê nói với Bích Lan:
"Trang điểm cho ta đậm một chút và lấy cho ta bộ váy tơ tằm đỏ ".
Bích Lan tò mò hỏi :
"Sao hôm nay vương phi lại thay đổi phong cách vậy ạ!".
Nhược Khê nở nụ cười bí hiểm :
"Ta thích,em cứ trang điểm cho ta,nhưng búi tóc đơn giản thôi nhé ".
"Dạ,nô tỳ biết rồi".
Lúc Tuyên Vương vào đón nàng thì ngỡ ngàng trong giây lát,gương mặt kiêu sa được trang điểm tỉ mỉ,giữa trán lại điểm một bông hoa mẫu đơn đỏ rực càng làm tăng lên vẻ quyến rũ của nàng.
Nàng mặc bộ váy tơ tằm càng làm tôn lên dáng người uyển chuyển của nàng,tuyên vương nhìn không chớp mắt vì đã lâu rồi nàng không mặc và trang điểm long trọng thế này.
Vương gia trìu mến nhìn nàng :
"Sao bữa nay nàng mặc long trọng thế?".
Nhược Khê nhìn chàng dí dỏm :
"Để xem vị mỹ nhân kia và thiếp xem ai xuất sắc hơn ".
Vương gia cười lớn :
"Ta không nghĩ vương phi của ta lại đáng yêu thế này đâu ".
Hai người cùng vào cung,chỗ ngồi của vương gia và vương phi ngồi vị trí ngay phía dưới của hoàng thượng,đó là đặc quyền riêng của Tuyên Vương ngay cả thái tử cũng không vượt qua được có thể thấy sự yêu thương của hoàng thượng với vương gia.
Lúc hai người tay trong tay bước vào mọi ánh mắt mọi người ngưỡng mộ nhìn,hai người như một đôi bích nhân đẹp hoàn mỹ,họ sinh ra như để giành cho nhau.
Vị vương phi cũng thật là xinh đẹp xuất chúng,mọi người xì xào nghe nói đó là một kì nữ,cái gì cũng tinh thông có lẽ người như vậy mới xứng với vị vương gia tài giỏi của họ.
Thái tử bước vào sau,ánh mắt đố kị và ghen ghét ,vì sao cái gì tốt đẹp cũng đều thuộc về vị vương thúc kia,ngay cả người con gái đẹp xuất thần kia cũng thuộc về người đó,che đi ánh mắt thâm độc là vẻ ngoài giả tạo.
Thái tử mỉm cười đi đến trước mặt :
"Tham kiến hoàng thúc,hoàng thẩm".
Nụ cười thờ ơ của tuyên vương ngẩng lên rồi gật nhẹ,còn Nhược Khê thì nở nụ cười xã giao,thái tử như trìm đắm vào nụ cười ấy.
Mãi đến khi ánh mắt sắc lạnh của vương gia nhìn qua hắn mới thu hồi vẻ mặt của mình lại,biết mình thất thố nên hắn vội vàng đi xuống.
Một lúc sau đại hoàng tử cùng đoàn sứ thần nước Thục tiến vào,vội vàng quỳ xuống hành lễ,sau nghi thức chào hỏi và dâng quà tặng,nhạc cung đình vang lên buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Vừa khi bước vào Nhược Khê đã nhìn thấy đại hoàng tử,hóa ra lại có duyên như thế,vậy cô nương mà cô chữa bệnh cũng có lai lịch.
Nhược Khê cúi xuống nói nhỏ với vương gia,kể qua loa sự tình,chàng cười nói :
"Vương Cẩn này là một người quang minh lỗi lạc,nàng đã có ơn với hắn trước sau gì cũng được hồi báo,nếu ta không nhầm người bị bệnh là đại tiểu thư của tể tướng nước Thục tên là Lưu Ý Nhi từng bị tam công chúa phạt ngâm mình trong nước lạnh giữa mùa đông lạnh giá nên để lại bệnh căn,từng đi khắp nơi tìm danh y".
Đại hoàng tử này không phải là