Tuyên Vương lắc đầu nói :
"Không thể như thế được,bình thường thức ăn nước uống của hoàng huynh được kiểm tra nghiêm ngặt,mà toàn người theo hầu từ bé không thể mua chuộc được,vậy hoàng huynh trúng độc từ đâu ?".
Nhược Khê bình tĩnh nói :
"Loại độc này không mùi,không vị có tên gọi là Vô sắc,người hạ độc có thể bỏ trong móng tay lúc hành sự chỉ cần chạm nhẹ vào tay hoàng thượng là người đã trúng độc rồi,có thể đã ngấm qua da khoảng thời gian gần đây".
Tuyên Vương thắc mắc :
"Vậy người hạ độc thì sao ?".
Nhược Khê cười nói :
"Chàng khờ thật người đó phải dùng thuốc giải trước chứ".
"Vậy nàng có thể chế ra thuốc giải được không?"
Nhược Khê dí dỏm :
"Chàng nghĩ xem".
Hoàng thượng đến chóng mặt với hai phu thê nhà này,quay ra hỏi :
"Đệ muội có cách nào không?".
Nhược Khê nhẹ nhàng nói:
"Huynh không cần lo đâu,may mà người bôi rất cẩn thận sợ bị phát hiện nên mỗi lần sử dụng rất ít,muội châm cứu cho huynh khoảng ba ngày uống thuốc là bình thường ".
Hoàng thượng thở nhẹ nhõm.
Nhược Khê lại nói:
" Độc này trúng một thời gian sẽ khiến người cảm thấy khó ngủ,gặp ác mộng liên tục rồi càng về sau sẽ suy kiệt lúc độc tố khởi phát cũng là lúc không thể cứu được,mà muội nghe nói độc này xuất phát từ Lương quốc".
Hoàng thượng và Tuyên Vương cùng nhìn nhau,hai người như ngầm hiểu ý ,hoàng thượng liền căn dặn Nhược Khê :
"Chuyện này quan trọng không thể để ai biết,ngày mai muội lấy danh nghĩa thăm thái hậu rồi châm cứu cho ta ở cung của người,ta phải tra xem người hạ độc ta là ai?".
Nhược Khê trầm ngâm một lúc rồi gật đầu :
"Muội biết rồi,vậy gần đây hoàng thượng có tiếp xúc với ai không?,ngày mai muội sẽ mang hoàn tâm đan muội chế đến đây,mỗi ngày hoàng thượng uống một viên sẽ tránh được trúng độc lần nữa".
Hoàng thượng ngạc nhiên :
"Muội còn biết chế cả thuốc giải".
Tuyên Vương mặt hớn hở đắc ý giọng tự hào:
"Vương Phi của đệ cái gì cũng biết hết "
Hoàng thượng cạn lời với người đệ đệ này.
Hoàng thượng quay qua nói với Nhược Khê :
"Muội sang chỗ mẫu hậu thăm người đi,ta có chuyện muốn bàn với hoàng đệ".
Nhược Khê hiểu ý vội cáo từ.
Nàng đi đến cung của thái hậu,lúc đó Nhan Hoa quận chúa cũng ở đấy,thái độ chẳng khác mấy khi lần đầu tiên gặp,Nhược Khê chẳng quan tâm.
Nhìn thấy nàng thái hậu vui mừng lắm,vội kéo vào hỏi han đủ thứ chuyện,kêu nàng nhìn gầy đi sao lại xanh xao thế,Nhược Khê chỉ cười trừ.
Đến bữa thái hậu giữ nàng lại dùng thiện, ngày hôm nay vừa về đến vương phủ đã vào luôn cung thỉnh an nàng chưa được ăn gì giờ cũng đói lắm rồi.
Mà hoàng thượng và vương gia còn nói chuyện lâu nên nàng vui vẻ đồng ý luôn.
Nhan Hoa thì vẻ mặt phụng phịu không hài lòng.
Không ảnh hưởng tâm trạng Nhược Khê ăn uống tự nhiên,trời ban cho cô một thân hình tuyệt đẹp dù ăn nhiều mấy cũng không mập.
Thái hậu nhìn cô ăn mà cười yêu chiều còn Nhan Hoa thì bĩu môi.
Lúc đĩa cá được mang ra,thái hậu biết cô thích ăn cá nên sai người đặt gần chỗ cô ngồi.
Nhược Khê vui vẻ gắp,bỗng một mùi tanh nồng