Điệu múa kết thúc rồi mọi người vẫn còn chưa thoát ra được.
Từng tiếng vỗ tay vang lên ròn rã,tiếng xì xào bàn tán trong đại điện,ánh mắt hau háu của các vương tôn công tử đều nhìn chằm chằm cô.
Phía xa nhị công chúa nắm chặt bàn tay mình đến bật máu lúc nào không hay.
Cô không cam lòng,không ai có thể chiếm lấy sự nổi bật của cô.
Cô từ từ đứng dậy :
"Nghe nói bát muội định vẽ tranh tặng phụ hoàng vậy hai tỷ muội ta thi xem phụ hoàng sẽ thích bức tranh nào hơn được không".
Hoàng thượng gật gù hưởng ứng nói :
"Hay lắm,lâu lắm rồi chưa xem nhị nha đầu vẽ,thử xem có tiến bộ không nào,bát nha đầu có dám thi không?".
""Dạ con nghe theo phụ hoàng "
Cô nghĩ trong lòng tự yên có người làm nền cho cô tại sao cô có thể bỏ lỡ cơ hội này được cơ chứ,muốn đè bẹp cô không dễ đâu.
Từ trước đến giờ nhị công chúa đã được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân và tài nữ kinh thành được hoàng thượng vô cùng hài lòng và sủng ái giờ Nhược Khê chỉ cần thắng cô ta thôi ,cô đã thay thế vị trí đó dễ dàng rồi.
Tiếng nhị công chúa vang lên :
"Vậy ta sẽ vẽ trước",nhị công chúa nhanh nhảu đi trước,cô muốn chiếm thế thượng phong.
Nhược Khê nói :"mời tỷ ".
Nhị công chúa nhẹ nhàng ngồi xuống cô chăm chú vào bức vẽ,có thể thấy quyết tâm thắng của cô rất cao.
Trôi qua nửa canh giờ cuối cùng bức vẽ cùng xong,cô mỉm cười vẻ hài lòng,cô vội dâng lên.
Nhị công chúa vẽ một bức tranh thủy mặc,phong cảnh sông núi rất nên thơ là một bức tranh hoàn mỹ,cô mỉm cười đắc thắng nhìn Nhược Khê.
Hoàng thượng và các bá quan văn võ đều vỗ tay tán thưởng.
Nhược Khê bảo Bích Liên chuẩn bị dụng cụ,cô từ từ ngồi xuống cầm bút và bắt đầu vẽ,nét bút của cô nhẹ nhàng tùy ý mọi người ai cũng thắc mắc còn có cách vẽ hờ hững như thế sao,ai cũng lắc đầu.
Chỉ một lúc là cô đã vẽ xong cô đứng dậy xoay tranh cho mọi người xem ai cũng lắc đầu thất vọng.
Nhị công chúa cười vui xướng trong lòng,cô biết mà làm sao có thể thay thế được vị trí của cô.
Nhược Khê nhìn mọi người rồi cười nhẹ trong lòng,cô cúi người xuống cầm lấy lọ nước thuốc,cô dùng cọ chấm vào đó rồi vẩy lên bức tranh.
Một bức tranh hùng vĩ hiện ra,cảnh giang sơn nước Hạ ấm no thái bình,cô vẩy đến đâu khung cảnh sống động đến đấy.
Và cuối cùng nổi bật nhất vẫn là bốn chữ :
" Giang Sơn Vĩnh Cửu ".
Hoàng thượng nhìn thấy thế đập tay xuống ghế và nói lên tiếp :
"Hay lắm,hay lắm,hay cho câu Giang Sơn Vĩnh Cửu,người đâu thưởng ".
Nhị nha đầu lần này con thua khâm phục khẩu phục rồi,trẫm không ngờ bát nha đầu lại giấu tài đến thế không uổng là con gái của trẫm.
Các quan viên trong đại điện đều đồng thanh hô:
"Giang Sơn Vĩnh Cửu! Giang Sơn Vĩnh Cửu"
Nhược Khê quay sang nhìn Nhị công chúa ánh mắt đắc thắng,nếu cô không nhầm người giở