Sáng hôm sau vừa mở mắt ra Nhược Khê đã thấy chàng nhìn ngắm nàng ngủ ,nàng mỉm cười :
"Sao chàng dậy sớm vậy,không ngủ thêm một chút nữa,vết thương của chàng cần phải tịnh dưỡng thêm,chưa khỏe lắm đâu.
"
Tuyên Triệt ôn nhu nhìn nàng,ta có khỏe hay không nàng là người rõ nhất mà,ánh mắt chàng cười gian rồi đè nàng xuống thân mình.
Tiếng gõ cửa phá ngang không khí lãng mạng của hai người,tiếng của A Lan vang lên trong miễn cưỡng và vội vàng :
"Vương phi tiểu quận vương cứ khóc mãi ,nô tỳ không dỗ được,nhũ mẫu bảo sang tìm người ".
Rồi A Lan nhanh chân chuồn lẹ,cô đâu có ngu ngốc mà đứng đây để nhìn sắc mặt của vương gia,ánh mắt của người có thể giết cô mất.
Vẻ mặt không được thỏa mãn của vương gia làm Nhược Khê muốn cười cũng không dám,nàng nhẹ nhàng đẩy chàng ra rồi nói :
"Hôm nay chàng không phải vào cung à,dậy đi thiếp đi xem con thế nào rồi,sáng nào mà không được thiếp bế là ** nhóc lại thế đấy,không biết thời gian thiếp đi tìm chàng mẫu hậu làm sao dỗ được ** cậu đây".
Tuyên Vương hậm hực :
"Tính tình không tốt,cần phải sửa trị ".
Nhược Khê phì cười :
"Chàng thật là con còn nhỏ sửa gì chứ".
Rồi nàng bỏ chàng lại khoác nhẹ ngoài rồi sang phòng của bảo bảo.
Được mẫu thân bế vào lòng,bảo bảo nín khóc luôn,cứ rúc vào ngực mẫu thân để đòi bú,Nhược Khê mỉm cười vạch áo lên cho nhóc bú lúc này ** cậu mới ngoan ngoãn nằm im.
Tuyên Triệt nhẹ nhàng bước vào,nhìn khung cảnh này thật đẹp thật hạnh phúc biết bao.
Tuyên Triệt ăn uống xong xuôi rồi chuẩn bị vào cung,buổi thượng triều sáng nay có lẽ là mưa sa bão táp lắm đây,chàng thở dài.
Đúng như Tuyên Vương nhận định,hàng loạt tấu chương dâng lên đòi phế thái tử lập nhị hoàng tử lên thay,tấu thừa tướng lạm dụng chức quyền,hoàng hậu cai quản lục cung không nghiêm.
Đúng là thói đời lúc người ta vinh quang thì bợ đỡ nịnh hót lúc người ta rớt đài thì dìm họ tới vực sâu thăm thẳm,nếu không phải vì hoàng huynh có lẽ Tuyên Vương đã lùi xa chốn cung đình nhiều thị phi không có tình người này rồi.
Cuối cùng ba đạo thánh chỉ lần đầu tiên lập quốc được ban ra :
Thánh chỉ đầu tiên :
"Hoàng hậu không tài,không đức vô năng,phạm vào đại tội,phế truất ngôi vị hoàng hậu,xuất gia đến miếu hoàng gia để cầu phúc và nghiền ngẫm lại lỗi lầm của mình ".
Đạo thánh chỉ thứ hai :
"Thái tử âm mưu tạo phản,thông đồng với địch,bán nước cầu vinh hãm hại trung thần phế truất ngôi vị thái tử giáng xuống làm dân thường ".
Đạo thánh chỉ thứ ba :
"Thừa tướng biết mà không can ngăn,còn đồng lõa tham dự vào nay cắt chức thừa tướng,tịch biên nhà cửa,cả nhà bị lưu