Tuyên Vương như nổi điên lên khi không thấy Nhược Khê,chàng tự trách bản thân mình khi không bảo vệ được nàng.
Chàng chia ám vệ cùng quân lính đi các hướng để tìm tung tích của nàng,chàng không ăn không ngủ ngày đêm tìm kiếm,không ai khuyên can nổi chàng.
Chàng tập trung tìm kiếm nhiều nhất là giữa biên giới Lương quốc và Sở quốc,người chàng nghi ngờ nhiều nhất là Cao Lãng,nghi ngờ sự cáo già quỷ quyệt của hắn.
Cùng lúc ấy Nhược Khê trên đường đi nàng rất bình tĩnh,ăn ngủ đúng giờ,không chống đối,không cự tuyệt,Cao Lãng nói sao thì nàng nghe vậy dần già hắn cũng nới lỏng sự phòng bị đối với nàng.
Nhược Khê nghe chúng ra tín hiệu với nhau sắp đến thành trì của Thục quốc rồi,lúc đó nàng mới giật mình.
Đúng là cáo già mà hắn biết Tuyên Vương sẽ nghi ngờ và truy bắt hành tung của hắn trên đường về Lương quốc nên hắn đã chọn lối đi đường vòng mạo hiểm xuyên qua nước Thục để về nước Sở.
Nàng ngẫm nghĩ có lẽ thời gian không còn nhiều nữa nàng phải để lại tín hiệu và bỏ chốn nếu không sẽ không kịp mất.
Nàng nhìn Cao Lãng rồi nhẹ nhàng hỏi :
"Ta có thể vào cửa hàng dược liệu một lát được không?".
Hắn nhìn nàng chăm chú rồi nói :
"Ở đây mọi thứ đều phức tạp,không cần thiết thì nàng không cần xuống đường ".
Nàng nhìn hắn ánh mắt như muốn khóc :
"Ta bị chứng dị ứng với bụi và khí hậu lạnh,trên người đã có nhiều nốt phát ban đỏ nhưng ta! ta không dám nói,ta sợ để lâu sẽ không tốt ?".
Cao Lãng nghi ngờ nhìn nàng.
Nàng nhẹ nhàng vén một ít tay áo lên :
"Ngươi nhìn này,ta sợ! nàng ấp úng ! sẽ thành sẹo mất ".
Cao Lãng nhìn thấy mà giật mình,trên tay nàng nổi những vệt ửng đỏ nhìn rất dọa người.
Thật ra Nhược Khê đã thực hiện việc bỏ trốn từ hai hôm nay,tránh để tên cáo già đó nghi ngờ.
Nàng bị dị ứng khi ăn lòng đỏ trứng với rau mùi tây,nên hai hôm nay nàng đã cố gắng ăn để mình bị dị ứng tuy ngứa ngáy khó chịu vô cùng nhưng để Cao Lãng tin tưởng nàng bắt buộc phải làm vậy.
Cao Lãng im lặng một chút rồi nói :
"Nàng chịu khó một chút tòa thành trước mắt là Thục quốc rồi,ta sẽ dẫn nào đi y quán.
"
Thật là tên cáo già mà,nhưng với độ dị ứng như này nàng tin chắc đại phu ở đây sẽ không chữa nổi lúc đó hắn sẽ để nàng tìm dược liệu để tự chữa.
Nếu không thật khổ công nàng đã ăn một lượng mùi tây lượng quá nhiều mà.
Thông quan rất nhanh không vướng vấp bất kỳ điều gì,Cao Lãng giả trang thành thương đoàn buôn vải nên đi qua rất nhanh.
Từ trước đến giờ thông thương giữa các nước rất phát triển đặc biệt là buôn bán vải và muối được ưu tiên