Ta nghe ngũ nha đầu nói còn còn biết võ hình như vũ khí của con là cây roi.
Trời ơi người đừng nghe tỷ ấy,sức khỏe con yếu ớt suy nhược nên con có vào tàng thư các tìm sách, thấy luyện võ cũng rèn luyện được cơ thể nên con mới mang về luyện thử thôi.
Vậy giờ sức khỏe của con đã đỡ chưa để ta bảo thái y khám cho con nhé.
Dạ ,từ ngày luyện võ sức khỏe của con đã bình phục rồi,ngũ tỷ không kể việc con ăn rất nhiều sao ạ! nói rồi cô nhẹ nhàng cười.
"Con thật là ! "
"Người đâu ban cho công chúa cây sâm 500 năm và một ít thuốc bổ cho công chúa ".
"Đa tạ phụ hoàng ban thưởng ".
"Con đứng lên đi ".
Chuẩn bị có sứ thần nước Sở đến nước ta,phụ hoàng có tổ chức săn bắn,con có muốn đi không?.
Mắt cô sáng long lanh bám chặt lấy tay giọng nũng nịu:"Dạ có chứ ạ,phụ hoàng người cho nhi thần đi đi ,từ bé đến giờ con chưa được ra ngoài cung chơi bao giờ ".
Được rồi hôm đó cho các con đi để biết đó đây,giải tỏa tâm trạng luôn,nhưng con phải làm ta nở mày nở mặt đó biết chưa.
"Dạ ,con biết rồi ạ!".
Thôi về cung nghỉ ngơi sớm đi,trẫm còn phê duyệt nốt đống tấu chương này đã.
"Dạ, nhi thần xin cáo lui ".
Hoàng thượng phất tay ,Nhược Khê từ từ lui xuống,ra đến bên ngoài cô thở phào nhẹ nhõm.
Giờ cô phải nghĩ cách làm sao này thần không biết quỷ không hay để chốn khỏi hoàng cung này,e rằng sẽ rất khó khăn đây.
Thôi kệ mọi chuyện đến đâu tính đến đấy,từ trước đến giờ không có việc gì có thể làm khó được cô.
Chớp mắt một cái đoàn sứ giả nước Sở đã vào đến kinh thành,người ngựa đi rợp trời.
Nghe nói lần này người đến là Tuyên Vương điện hạ của nước Sở,người được mệnh danh là chiến thần.
Đã đánh hạ được rất nhiều thành trì,không biết lần này đến có ý định gì.
Hoàng đế rất lo lắng và căng thẳng cho nên đã lệnh cho thái tử đi thật sớm để ra đón.
Ngũ công chúa mè nheo với hoàng hậu và thái tử xin đi cùng đứng từ xa cũng được.
Hoàng hậu không chịu nổi sự mè nheo của cô nên đành phải cho cô đi.
Dặn dò thị vệ phải bảo vệ sự an toàn của công chúa.
Nhờ có ngũ công chúa nên Nhược Khê cũng được phép đi cùng để giữ an toàn cho nhau.
Từ xa đoàn người hiên ngang hùng dũng đi tới,người đi đầu chính là Tuyên Vương,nghe nói danh hiệu chiến thần không phải tự dưng mà có.
Tuyên vương đánh trận nào thắng trận đó chưa bao giờ biết bại trận,quân địch chỉ cần nghe tên Tuyên Vương thì đã sợ mất mật.
Gần hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có một vị vương phi nào ngay cả nha hoàn thông phòng cũng chưa.
Hoàng đế nước Sở có một vị hoàng đệ này nên bao dung hết lòng,quyền uy và quyền lực chỉ đứng sau hoàng thượng.
Có bao nhiêu nước chư hầu muốn dâng con gái