Tể tướng một phen toát mồ hôi,lời của Tuyên Vương thân sự đả kích người mà,nếu trong trạch thấy thì không sao nhưng nếu bàn trên triều đình không phải ông là một thể tướng vô năng à.
Đến lúc ấy chức vị tể tướng của ông liệu có còn ngồi được nữa hay không,dù gì tiếng nói của vị phật sống này có trọng lượng gấp mấy lần người thường.
Ông ta vội quát lên :
"Còn không mau mang danh sách đồ cưới và của hồi môn của phu nhân ra đây giao hết cho đại tiểu thư,ngươi muốn ta hưu ngươi hả".
Kế phu nhân nghe thấy vậy sợ hãi vội vàng đứng dậy chạy đi lấy danh sách,chưa bao giờ bà ta thấy bộ dạng tức giận như vậy của tể tướng cả.
Giao hai tay danh sách đồ cưới của đại tiểu thư tay bà ta còn run cầm cập,đến khi đọc xong danh sách tể tướng còn muốn sỉu ngang.
Nhược Khê nhẹ nhàng cầm lấy,nàng mỉm cười châm chọc ,năm rương đồ cưới,tể tướng đây là cưới cung nữ à,ta không nghĩ phủ tể tướng lại nghèo đến thế,Tuyên Triệt chàng xem này.
Tể tướng mồ hôi tuôn thành từng dòng,ông ta không nghĩ bà ta ngu xuẩn như vậy,chuyện tày đình mà cũng dám làm,may mà chưa đến giờ đón dâu nếu không mặt mũi ông ta sẽ mất sạch.
Vương gia cầm lấy tờ danh sách rồi nhíu mày :
"Thật là ức hiếp người quá đáng mà,ngày Khê Nhi đại hôn cũng phải đến cả trăm rương đồ cưới,nay một thái tử phi đồ cưới còn không bằng cả cung nữ".
Tể tướng vội vàng thanh minh,có hiểu lầm ở đây,vương gia yên tâm,đồ cưới sẽ gấp mười lần thế này,thần xin phép đi chuẩn bị cho kịp,nói rồi tể tướng lôi kế phu nhân đi thẳng vào trong.
Nhược Khê và Tuyên Vương nhìn nhau nở nụ cười đắc thắng.
Chàng dí tay vào đầu nàng yêu chiều rồi nói nhỏ :
"Nghịch ngợm"
Thôi nàng vào trong đó đi,chắc nàng ấy đang mong đó,ta đợi ở ngoài sảnh,rồi chàng cất bước đi.
Lúc Nhược Khê tiến vào thì Ý Nhi đã trang điểm xong xuôi,Ý Nhi hôm nay thật xinh đẹp rạng ngời,thời gian này được điều dưỡng cơ thể,da dẻ nàng hồng hào,không còn xanh xao như trước nữa,thật là một mỹ nữ duyên dáng.
Ý Nhi nhìn thấy Nhược Khê thì vui mừng lắm vội hỏi :
"Sao Vương Phi đến muộn thế ta đợi người mãi,ta chẳng có tỷ muội thân thiết nên ta rất cô đơn.
"
Nhược Khê dịu dàng cầm lấy tay cô :
"Lần sau đừng gọi vương phi gì nữa,nếu muội không chê ta sẽ là tỷ tỷ của muội được không ".
Mắt Ý Nhi sáng như sao,nàng vội vàng đáp:
"Muốn,muốn chứ,muội rất thích tỷ,rất ngưỡng mộ tỷ,nếu được làm muội muội của tỷ thì muội mãn nguyện lắm".
"Ta cũng muốn có một muội muội dễ thương như muội vậy".
Ta đến muộn là vì phải đòi lại của hồi môn cho muội,ta muốn muội phải thật phong quang gả đi,muội yên tâm làm tân nương đi,việc gì khó đã có tỷ tỷ ta lo cho muội.
Ý Nhi cảm động trong lòng,nàng từ bé đã mất mẫu thân,phụ thân lấy kế mẫu đối xử