Gần một tháng từ ngày đi sứ Thục quốc trở về Nhược Khê cứ cảm thấy người khác lạ,nàng nhẩm tính từ ngày về đến giờ nàng chưa có kinh nguyệt trở lại,một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
Nhược Khê từ từ đưa tay lên bắt mạch tay nàng còn run run,tuy không phải lần đầu tiên làm mẹ nhưng nỗi mong chờ trong lòng nàng vẫn có.
Trầm ngâm một lúc, nàng vẫn không tin sự việc trước mắt mình,là hỷ mạch đúng là hỷ mạch,tính toán thời gian có lẽ trùng với hôm nàng say rượu.
Niềm vui đến quá bất ngờ khiến nàng không sao tin nổi,người cứ lâng lâng.
Mãi đến khi Tuyên Triệt về nàng vẫn còn thẫn thờ,làm cái gì cũng không để tâm.
Chàng lo lắng hỏi :
"Có chuyện gì thế,hôm nay ta thấy nàng hơi khác lạ".
Nàng cười tươi nhìn chàng rồi dí dỏm nói :
"Muốn cho chàng một bất ngờ,chàng đoán đi ".
Tuyên Triệt tò mò gặng hỏi nàng :
"Nàng nói đi,ta không đoán được,nàng làm ta sốt ruột rồi đó ".
Nhược Khê Cười rạng rỡ nói :
"Chàng sắp làm phụ thân nữa rồi đó ".
Tuyên Triệt tưởng chàng nghe nhầm,đến khi Nhược Khê nói lại lần nữa chàng mới tỉnh lại.
Vui sướng vỡ òa chàng ôm chầm lấy nàng,bế bổng nàng lên,đến khi nhớ ra chàng mới vội đặt nàng xuống.
Xoa nhẹ vào bụng nàng ,chàng thầm thì nói :
"Tiểu quận chúa của ta,con mau ra sớm một chút phụ thân rất mong gặp con ".
Nàng phì cười :
"Sao chàng biết là tiểu quận chúa mà không phải là tiểu quận vương ".
Tuyên Triệt dõng dạc nói :
"Nàng tin ta đi ,lần này sẽ là quận chúa,là quận chúa thật đó,con sẽ giống nàng là một vị quận chúa vô cùng xinh đẹp ".
Khi thái hậu biết tin Nhược Khê mang thai bà vui mừng lắm,hoàng cung đã lâu lắm rồi không có tiếng trẻ con,con cháu Tuyên gia quá ít ỏi.
Bao nhiêu thuốc bổ được gửi đến cho nàng,thái hậu còn dí dỏm nói, nàng có duyên với vi hành,cứ mỗi lần đi ra ngoài một chuyến lại mang hỷ sự về.
Lần này Nhược Khê mang thai không giống như lần trước,nàng ăn cái gì cũng nôn ra hết,người mệt mỏi bơ phờ.
Mới có đến tháng thứ hai mà người nàng đã gầy rộc cả đi,Tuyên Triệt lo lắng không thôi,cứ vài ngày lại gọi thái y đến bắt mạch bình an,cả vương phủ sống trong chảo lửa.
Tuyên Triệt cả ngày ở bên cạnh nàng ,chỉ những hôm nào bắt buộc phải lên triều chàng mới đi còn lại không rời,lần trước mang thai Kỳ nhi chàng đã không ở bên cạnh nàng,đó là điều luyến tiếc nhất.
Cho nên lần này chàng muốn bù đắp lại,nhưng khổ nỗi Nhược Khê lại chẳng ăn được gì cả,mặc dù thái y đã nhiều lần nói đó là triệu chứng của thai nghén ai cũng phải trải qua nhưng chàng vẫn không yên tâm.
Cũng may bước sang tháng thứ ba thai nghén trong người nàng đỡ dần,đã ăn