- Hôm qua không biết gã từ đâu nghe được tin nói cháu đang dẫn đầu cuộc thi Thần Đồng, sáng nay chạy tới tìm ta, gã muốn mời cháu ăn cơm tối.
Nhị thúc biết cháu khó xử, nhưng vị khách này rất quan trọng với ta.- Nhị thúc đừng nói nữa, cháu sẽ giúp thúc, ăn một bữa cơm cũng không có gì to tát cả.Phạm Thiết Thương âm thầm cười khổ, đại ca và đại tẩu của y mà biết chuyện này, chắc chắn sẽ mắng chết y.
Haiz.
Hai ngày nữa y sẽ đi xin lỗi họ sau.Lúc này hai huynh đệ song sinh vui vẻ từ trong cửa hiệu chạy tới, nhảy lên xe bò, một đứa ném cho Phạm Ninh quả lê:- Lê trồng ở vườn phía sau nhà ta, đệ ăn thử đi.Phạm Ninh đói bụng đến hoa mắt, quả lê này đối với hắn mà nói chính là hòn than nóng sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.Hắn lau trái lê, ăn luôn cùng hai huynh đệ họ.Không bao lâu, xe bò dừng trước cửa một ngôi nhà giàu có, bọn họ xuống xe, Phạm Ninh quan sát một chút, ngôi nhà này diện tích khoảng 3-4 mẫu, tường bao cao 8 thước, trên cửa trước là một mái ngói màu đen.Dưới mái treo một tấm bảng sáng chói, trên bảng viết ba chữ to Võ Kỵ Úy màu vàng, bên cạnh có ghi hai chữ nhỏ xếp dọc Ngô trạch (nhà họ Ngô).Võ Kỵ Úy là một chức danh quan lại thấp nhất của Đại Tống - Huân quan, thuộc thất phẩm, nếu như không có cấp quan chính thức, địa vị chỉ cao hơn dân thường một chút.Bình thường bởi vì có cống hiến cho triều đình mới được sắc phong, ví dụ như nhà giàu nộp thuế, trợ giúp việc học tập, tổ chức hội từ thiện, quyên góp lương thực cho vùng bị thiên tai, giúp quan phủ bố trí chỗ ở cho dân tị nạn, …Được phong Huân quan cũng có lợi, đầu tiên là có thể tìm việc làm dễ dàng, ưu tiên được nhận vào làm tại các vị trí quan lại chủ chốt, tất nhiên tại thời Tống chỉ có thể vào làm quan văn tại các phủ quan.
Tiếp đến là miễn lao dịch.
Thứ ba chính là điều mọi người luôn mong muốn, có thể lấy vợ lẽ.Dân thường ở Đại Tống không được phép trùng hôn, cưới thiếp chính là một loại trùng hôn.Muốn kết hôn tiếp thì phải đi thi cử làm quan, không thì nghĩ cách được sắc phong Huân quan.Biện pháp nhanh nhất chính là tới phủ quan lập tổ chức từ thiện hoặc quyên góp một số tiền lớn cho trường học của huyện, đạt tiêu chuẩn, quan phủ sẽ báo cáo với triều đình.Sau đó triều đình phái người về xác minh, khả năng năm sau sẽ có tên trong danh sách phong Huân quan.Phạm Thiết Thương thanh toán tiền xe xong liền vội vàng đi gõ cửa, lúc này hai huynh đệ nhà họ Phạm nói nhỏ với Phạm Ninh:- Đệ có biết hôm nay tới đây làm gì không?Hắn cười:- Không phải tới ăn cơm ạ?- Ha ha! Nhà họ Ngô này vốn keo kiệt, ăn cơm nhà họ dễ dàng thế à?Phạm Ninh không hiểu hỏi:- Vậy tới làm gì?Hai huynh đệ họ cười to:- Thật ra là tới làm thân.Đứa còn lại nói thêm:- Huynh đệ chúng ta có nhiệm vụ là bảo vệ đệ không bị sắc đẹp mê hoặc.Phạm Ninh cười khổ không thôi, thảo nào ánh mắt của chú hai áy náy như vậy, nhưng mà hắn mới chín tuổi, kết thân có ích gì chứ?Hắn gượng cười nói: - Nếu đã đến đây rồi thì xem mặt qua cũng không sao.Phạm Minh Lễ bá vai hắn, nhìn hắn với ánh mắt khinh thường nói: - Lão đệ, đệ đừng suy nghĩ nhiều, đệ xem bề trên đây thật vô dụng, mấu chốt là họ xem trọng đệ.Phạm Minh Nhân cũng bá vai Phạm Ninh tủm tỉm cười:- Tiểu cô nương nhà họ Ngô kia vẻ ngoài rất xinh đẹp, đáng tiếc lại là một con hổ cái!Phạm Ninh không nhịn cười nổi: - Tiểu cô nương kia bao nhiêu tuổi mà có thể nhìn ra là hổ rồi hả?- Ài! Đệ thấy sẽ biết, chẳng lẽ chúng ta còn có thể làm lỡ chuyện lớn cả đời của đệ sao?Phạm Ninh nghĩ tới lúc chú hai cầu xin, trong lòng có chút do dự: - Nhưng có ảnh hưởng tới cửa hiệu nhà các huynh