Hơn nữa tri huyện Tuyên Châu biết cháu lão tới huyện Tuyên Thành đọc sách, còn viết thư riêng mời lão nhậm chức giáo thụ.
Xế chiều, Từ Trọng mặc áo bào ở nhà rộng thùng thình ngồi trong thư phòng đọc sách, lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, chỉ nghe quản gia bẩm báo ngoài cửa:- Lão gia, Lý huyện lệnh có việc gấp thăm hỏi.
Bởi vì hậu trường hai bên bất hòa, Từ gia vẫn luôn không chào đón huyện lệnh Lý Vân, hôm nay là lần đầu tiên Lý Vân đến cửa thăm hỏi Từ gia.
Nghe nói Lý Vân tới bái phỏng, một lúc lâu sau Từ Trọng mới lạnh lùng nói:- Mời y đến khách đường chờ một chút!Từ Trọng nghĩ không ra, vì chuyện gì mà Lý Vân phải tới gặp mình? Chung quy mấy năm nay y chưa bao giờ tới cửa phủ nhà mình.
Tuy thế Từ Trọng vẫn đứng dậy đi tới khách đường.
Đến cửa khách đường, Từ Trọng phát hiện đầu Lý huyện lệnh đội mũ hai cánh chuồn, quan phục màu xanh đậm, dọa lão giật mình, huyện lệnh thế mà mặc quan phục tới.
Phát biết rằng, quan viên bình thường vẫn là mặc thường y tới cửa bái phỏng.
Mà mặc quan phục, liền nghĩa là mang theo công sự mà tới, trong lòng Từ Trọng lập tức có chút bất an.
Lão cười khan một tiếng:- Không biết huyện quân tới, để huyện quân chờ lâu.
Lý Vân đứng dậy thản nhiên nói:- Trước khi đến không thông báo, chủ yếu là có chút việc công, yêu cầu Từ giáo thụ phối hợp.
- Việc công?Từ Trọng biến sắc, nụ cười trên mặt biến mất, giọng điệu cũng trở nên có chút bất mãn.
- Ta có thể có việc công gì chứ? Lý huyện lệnh hẳn là đi nhầm chỗ rồi.
Lý Vân cười nói:- Từ giáo thụ không nên kích động, không bằng ngồi xuống nghe ta nói tỉ mỉ.
Từ Trọng cũng ý thức được bản thân thất thố, lão nhịn xuống nỗi tức giận, ngồi xuống đối diện Lý Vân.
Lúc này Lý Vân mới nói:- Chưởng quỹ Từ Ký Kỳ Thạch Quán Lý Tuyền có dính líu tới trộm cắp, quan phủ cần truy nã quy án, cho nên ta đặc biệt tới nhờ Từ giáo thụ nói một tiếng.
- Nói linh tinh!Từ Trọng đứng lên quát:- Nói bậy nói bạ, Lý Tuyền là người có quy củ, làm sao có khả năng dính líu tới trộm cắp?Trong lòng Lý Vân cũng hơi căm tức, ông ta lấy lời khai của Chu Tiểu Mao vỗ xuống bàn một cái:- Tối hôm qua nhà của Phạm Ninh trấn Mộc Đổ bị trộm, một tên bị bắt tại chỗ, đây là lời khai của gã, nói Lý Tuyền sai gã và huynh trưởng Chu Đại Mao vào trộm tài vật.
Từ Trọng lập tức ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau hỏi:- Ngài nói, là nhà người đứng đầu huyện sĩ Phạm Ninh bị trộm?Lý Vân gật đầu:- Ta cũng nói thật cho ông biết biết, đồ bị trộm cũng không phải tài vật bình thường, mà là dây đeo quạt bạch ngọc thiên tử ngự tứ, Từ giáo thụ, ông hẳn là biết, đây không phải là việc nhỏ!Trong não Từ Trọng oong! một tiếng, trái tim lão sợ hãi tới suýt chút nữa ngừng đập, lão chậm rãi vô lực ngồi xuống, trong lòng nhanh chóng đánh giá hậu quả chuyện này.
Vừa rồi lão nghe nói là nhà Phạm Ninh bị trộm, điều đầu tiên lão nghĩ tới chính là việc này rất có thể liên quan tới cháu mình, nếu không lấy cách làm người của Lý Tuyền, làm sao y có thể làm loại chuyện trộm cắp hạ lưu này.
Nhưng thế nào lão cũng không ngờ tới, cư nhiên đi trộm cắp đồ ngự tứ, quả thật khiến lão không thể tin được.
Cuối cùng Từ Trọng lấy lại tinh thần, vội vàng nói:- Lý huyện lệnh hẳn là nghĩ sai rồi đi! Phạm Ninh chỉ là đứa nhỏ nông thôn, làm sao có thể có đồ ngự tứ?Lý Vân cười lạnh một tiếng:- Có chút chuyện Từ giáo thụ không biết, nhưng không có nghĩa là nó không phát sinh, Phạm Ninh rốt cuộc có đồ ngự tứ hay không, trong lòng bản quan rất rõ ràng.
Trong lòng Từ Trọng mơ hồ đoán được đồ ngự tứ có lẽ liên quan tới Phạm Trọng Yêm.
Nhưng hiện tại làm lão sợ không phải là Phạm Ninh, mà là Lý huyện lệnh trước mắt, ông ta có thể nhân cơ hội này lật đổ nhi tử của mình hay không.
Phải biết rằng nhạc phụ của Lý Vân là Tiền tướng công Cổ Xương Triều!Lúc này, Từ Trọng đã ngồi không yên, lão vội vàng nói với Lý