- Sau đó nghe nói Ngô Liễu Nhi tự tử trong nhà, một lòng muốn gả cho Triệu lang quân, phỏng chừng Ngô gia sẽ lại có biến, A Ninh, đệ phải kiên cường chút, nam nhi lấy tiền đồ làm trọng, chờ đệ đậu tiến sĩ, khiến Ngô Liễu Nhi hối hận đứt ruột chết đi.
Phạm Ninh lười dông dài với bọn họ, dùng quạt gõ hai người một cái:- Các huynh càng kéo càng xa, ta tới tìm các huynh là có chuyện quan trọng hơn này!- Tiểu nhân ở đây, mời huyện sĩ đại nhân chỉ bảo!- Huyện sĩ đại nhân, không cần tiểu nhân quỳ xuống nghe lệnh chứ? – Minh Nhân ra vẻ sợ hãi nói.
- Hai người các ngươi đứng đắn chút đi!Huynh đệ hai người tức giận nhìn nhau:- Lão Nhị, hắn nói chúng ta không đứng đắn!- Được! Ta không trêu vào hai vị được, hẹn gặp lại sau!Phạm Ninh ra vẻ tức giận, mới đi vài bước, hai huynh đệ liền cười hì hì chạy lên, một trái một phải giữ chặt cánh tay hắn:- A Ninh, đừng giận mà, nói chính sự, nói chính sự, chúng ta đang rất nghiêm túc!Phạm Ninh dừng bước, nhìn hai người nói;- Ta nghe Nhị thúc nói, hai người định thi huyện học?Minh Nhân gãi đầu:- Không phải định thi, mà là đã tham gia.
Người còn lại bổ sung:- Chỉ có điều thi không đậu thôi.
Phạm Ninh cười nói:- Hình như tháng năm còn có một cơ hội, hai người các huynh còn muốn thử thêm một lần nữa không?Hai huynh đệ phản ứng cực nhanh, lập tức hỏi:- A Ninh, đệ có phải có bí tịch thi huyện học không?Phạm Ninh lắc đầu cười:- Hiện tại ta không có bí tịch gì, nhưng kì thi tháng năm mà các huynh phải thi! ta nghĩ có thể soạn ra một phần bí tịch.
Hai huynh đệ mừng rỡ:- Có bí tịch thần đồng soạn ra, chúng ta có thể phát tài rồi!Phạm Ninh tức giận đến trợn mắt nhìn thẳng, thật không hổ là con Nhị thúc, nếu so sánh mình với hai huynh đệ giỏi bắt lấy cơ hội làm ăn này, hắn chắc chắn bị cho là coi tiền như rác.
Đúng lúc này, Nhị thúc Phạm Thiết Qua ở xa xa phất tay hô:- Ninh nhi, bên này có chuyện!Phạm Ninh thấy hai gã công sai đứng ở trước cửa hàng, liền biết có tin.
Hắn vội vàng tiếp đón, một gã công sai tiến lên thi lễ:- Tiểu quan nhân, huyện quân mời cậu đi huyện nha một chuyến.
- Ta đã biết, lập tức đi ngay!Phạm Ninh nói với Nhị thúc Phạm Thiết Qua:- Nhị thúc, chờ lát nữa cháu sẽ trở về luôn.
Hiện tại Phạm Thiết Qua hơi mất hứng, không ngờ tên tiểu tử này không nói thật với mình, chỗ nào là đi tìm học chính, rõ ràng là đi tìm huyện lệnh.
Phạm Thiết Qua trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói:- Gấp cái gì, về trước rồi nói sau!- Được rồi!Phạm Ninh nhìn ra Nhị thúc có chút mất hứng, liền cũng không dám kiên trì nữa, hắn vẫy tay với cặp song sinh, lúc này mới theo công sai tới huyện nha.
***Vào hậu đường huyện nha, chỉ thấy huyện lệnh Lý Vân đang cúi đầu trầm tư, Phạm Ninh vội vàng tiến lên thi lễ:- Học sinh tham kiến huyện quân.
- Mời Phạm thiếu lang tiến vào.
Lý Vân cười híp mắt nhìn Phạm Ninh tiến vào, cầm lên túi vải dưới bàn, cẩn thận đặt lên bàn, hắn cởi bỏ túi vải, một khối đá Thái Hồ hùng vĩ lộ ra.
Chính là Khê Sơn Hành Lữ của Phạm Ninh.
- Căn cứ lời nói của Lý Tuyền, tảng đá này là trộm từ nhà của ngươi, không sai đúng không!Phạm Ninh tiến lên nhìn tảng đá, phẩm tương hoàn hảo, trong lòng hắn nhẹ nhàng thở ra, liền vội khom người nói:- Đa tạ huyện quân thay học sinh tìm về vật tâm ái.
- Đáng tiếc dây đeo quạt bạch ngọc kia vẫn chưa tìm được, có lẽ còn ở trên người Chu Đại Mao, hiện tại gã không rõ tung tích, bổn huyện đã phái người truy nã, ngươi kiên nhẫn vài ngày nữa.
Hiện tại Phạm Ninh lại hi vọng Chu Đại Mao từ nay về sau chạy trốn chết, không cần trở về nữa.
Hắn khom người nói:- Học sinh sẽ kiên nhẫn chờ!Lý Vân nhẹ nhàng vuốt tảng đá kia, không chút để ý tới:- Khối đá Thái Hồ cực phẩm này của ngươi, là từ đâu lấy được?Phạm Ninh sao lại không nghe ra ám chỉ của huyện lệnh,