- Hình như là có! Nghe Huyện quân nói Từ đại nho muốn đi Tuyên Châu nhận chức giáo thụ trong châu học, ông ấy không cần tiệm này nữa.
Lục Hữu Căn lại nói nhỏ:- Mấu chốt là Lý Tuyền đưa ra một quyển trướng, bên trên ghi lại tất cả các giao dịch của Kỳ Thạch Quán trong mười lăm năm qua, tính ra nhà họ Từ đã trốn thuế ít nhất gần vạn lượng bạc.
Phạm Ninh gật đầu, chắc là Lý Vân và Từ Trọng đã hoàn thành giao dịch gì đó, Lý Vân không truy cứu việc trốn thuế, liền đem những khối đá Thái Hồ này đến kinh thành, đoán chắc Lý Vân có thể thăng chức rồi.
Nếu nhà họ Từ từ bỏ tiệm này, đây không phải là cơ hội của mình sao?Tim Phạm Ninh đập thình thịch, hắn cần phải suy nghĩ kỹ việc này.
Đám quan sai khuân tất cả đá Thái Hồ lên thuyền, dán giấy niêm phong lên cửa chính, đám quan sai ngồi lên thuyền nghênh ngang rời đi.
Đám người bán rong ở ngõ Kỳ Thạch lại không chịu rời đi, vẫn vây quanh bàn tán, Kỳ Thạch Quán bị niêm phong, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới thị trường đá ở Mộc Đổ trấn.
***Ngày hôm sau, Phạm Ninh mặc một bộ đồ học trò bằng gấm xanh, đây là quần áo làm để đón tết nhưng hồi tết hắn không mặc, mãi tới hôm nay mới mặc.
Hôm nay là ngày mừng thọ sáu mươi tuổi của Chu Nguyên Phủ, Phạm Ninh nhận được thiệp mời hôm kia, phải đi Chu phủ mừng thọ.
- Con mẹ thật có mặt mũi nha! Nhà họ Chu chỉ phát mười cái thiệp mời ở Mộc Đổ trấn này, không ngờ con có một tấm.
Trương Tam Nương vừa chải đầu cho con, miệng vừa lải nhải.
- Ngày hôm qua, bà vợ nhà họ Cố bên cạnh khoe với mẹ, nói cậu của nàng ta nhận được thiệp mời của Chu phủ, mẹ đã đem thiệp mời của con cho nàng ta xem, con đoán xem, nàng ta ngây ra một lúc, hừ! Mẹ đã không muốn khoe với nàng ta rồi, không ngờ nàng ta lại khoe với mẹ.
- Mẹ, con với cháu gái của Chu đại quan nhân là bạn học, lại đối xử với nàng rất tốt, ông ấy mời con tham gia lễ mừng thọ không phải rất bình thường sao?- Nói linh tinh!Trương Tam Nương cốc mạnh vào đầu hắn:- Con tưởng mẹ là đồ ngốc sao? Nếu con không đạt giải nhất kỳ thi huyện sĩ, ông ta sẽ cho con thiệp mời sao?Phạm Ninh bỗng nhiên nhận ra, nếu mình không muốn bị đánh nữa thì tốt nhất là im miệng lại.
***Dựa theo phong tục ở huyện Ngô, chúc thọ và đám cưới giống nhau, bình thường sẽ tổ chức vài ngày.
Trước cửa nhà họ Chu đông vui khác ngày thường, mấy trăm vị khách đã kéo đến Chu phủ, trên khoảng đất trống đã có đầy xe đậu, bến thuyền riêng của Chu phủ cũng đầy ắp những thuyền sang trọng.
Chu phủ phát ra tất cả ba trăm thiệp mời, khách đến từ khắp nơi, thậm chí cũng có nhiều người đến từ kinh thành, tất nhiên, chủ yếu vẫn là khách đến từ Giang Nam.
Người đến mừng thọ không phải là người giàu thì là người có quyền, khiến phong cảnh của Mộc Đổ trấn trở nên sáng sủa, thu hút sự chú ý của toàn bộ người ở phủ Bình Giang.
Phủ Bình Giang còn đặc biệt phái ra mấy trăm binh lính đến trấn duy trì trật tự trong ba ngày mừng thọ này, khiến cuộc sống của những người trên trấn có chút bất tiện.
Cũng có người ở Mộc Đổ trấn nhận được thiệp mời, chủ yếu là đồng hương tốt ở quê và bạn bè.
Vào buổi sáng, Phạm Ninh một mình đi tới Chu phủ, ôm một hộp gỗ mạ vàng, sơn đỏ trước ngực.
Trong hộp gỗ chính là một bình rượu hắn cất được, rượu khoảng bốn mươi độ, trong thiên hạ cũng coi như là loại rượu trắng mạnh rồi.
Đây chính là thọ lễ hắn dành tặng Chu Nguyên Phủ.
Ở phía sau hắn còn có một gã khuân vác đi theo, vác khối đá Thái Hồ của Phạm Ninh.
Còn cách cửa chính của Chu phủ hơn hai mươi bước, mộ gã quản gia thấy Phạm Ninh liền chạy đến nghênh đón.
Cũng khó trách, một đứa trẻ dẫn theo một gã khuân vác, nhìn thế nào cũng không giống một người đến chúc thọ.
- Xin tiểu quan nhân dừng bước!Quản gia khách khí, chắp tay hướng về phía Phạm Ninh:- Xin hỏi người nhà