Hôm nay Phạm Ninh cũng không muốn tiếp tục giả ngốc nữa, thằng bé thản nhiên cười:- Đúng vậy ạ! Dù là chó hay mèo cũng phải đi thi vào học đường Diên Anh đấy.
- Ngươi… sao ngươi lại biết nói chuyện rồi!- Triệu thúc, cháu chỉ lặp lại lời của chú mà thôi.
- Hoang đường! Hoang đường!Tưởng viên ngoại đứng cạnh ngay lập tức liền đau lòng nhức óc, lắc đầu liên tục:- Ngay cả tên mình còn không viết ra nổi, thế mà còn dám đi thi, chung quy cũng chỉ là xấu mặt thôn Tương Loan chúng ta thôi!Phạm Ninh xem thường Tưởng viên ngoại này, keo kiệt bủn xỉn, lời nói cay nghiệt, thế mà còn tự cho là đúng.
Thằng bé lập tức đối lại gay gắt:- Một khi đã vậy, Tưởng viên ngoại cũng đừng có dẫn lệnh lang đi làm gì, để tránh việc thôn Tương Loan phải hổ thẹn!Viên ngoại họ Tưởng tức đến sôi máu, một phụ huynh đứng cạnh kéo áo lão:- Nói chuyện với tiểu tử thối này làm gì, tất cả mọi người đều biết, nếu nó có thể thi đậu học đường, thì Phong nhi nhà ta có thể đậu được Trạng Nguyên rồi!Phạm Ninh còn muốn đáp trả, nhưng phụ thân bên cạnh đã khẽ kéo thằng bé, bảo nó đừng nói nữa.
Lúc này sắc mặt Phạm Thiết Chu ngày càng đen, cuối cùng biến thành màu cà tím, y cắn chặt môi không lên tiếng, một cỗ lửa giận nghẹn ở trong lòng.
Nếu không phải hôm nay sợ ảnh hưởng đến cuộc thi của con trai, thì y đã sớm cho lão kia ăn một đấm rồi.
Phạm Ninh cười lạnh một tiếng, so với mồm miệng sắc bén, còn không bằng nện luôn một quyền thẳng mặt.
Lúc này, âm thanh truyền đến, cuối cùng thuyền nhỏ cũng đã tới, mọi người đều lên thuyền, nhưng không một ai nguyện ý ngồi chung một thuyền với cha con Phạm gia, sợ bị dính xui, làm cuộc thi thất bại.
Thuyền nhỏ chậm rãi tiến vào trong dòng sông, người dân trên hai chiếc thuyền phía trước đều đang bàn luận về cuộc thi hôm nay, âm thanh đã lan theo sương sớm mỏng như tơ lụa truyền vào tai.
- Tưởng viên ngoại, nghe nói năm nay vẫn chỉ tuyển có ba mươi học sinh, ông nói xem chúng ta có cơ hội không đây?- Khó lắm! Năm ngoái hơn ngàn người cùng tranh đoạt ba mươi vị trí, cạnh tranh rất khốc liệt, thôn chúng ta không một ai thi đậu, năm nay ai mà biết được? Xem vận may thôi!Đang lúc mọi người đều cúi đầu bàn tán, mái chèo mảnh khẽ khua vào nước, con thuyền nhỏ lướt qua làn sương mù tựa khói trắng, đi về phía trấn Mộc Đổ cách đó hơn chục dặm.
***Trấn Mộc Đổ là một trấn lớn, nằm dưới chân núi Linh Nham cách phía tây nam huyện Ngô chừng hai mươi dặm, có gần một nghìn hộ dân, giao thông thuận tiện, buôn bán phát đạt, tràn ngập hơi thở văn hóa.
Không chỉ có thể, trong trấn còn ngọa hổ tàng long, có không ít quan lại quyền quý sinh sống.
Trấn Mộc Đổ có rất nhiều trường học, có trường xã, tư thục, có trường học dành cho nhà quan, có học đường tư nhân do nhà nho nổi tiếng sáng lập, trong đó nổi danh nhất chính là học đường Diên Anh.
Được sáng lập bởi một quan viên về hưu, đặt theo tên ông ta, đến nay đã có ba mươi năm tuổi đời.
Học sinh mỗi năm xuất thân từ đó đều có thể thi đỗ học đường của huyện, còn ra được bốn tiến sĩ, là một trong ba học đường lớn nổi danh tại phủ Bình Giang.
Hôm nay là ngày chiêu sinh mùa thu đông của học đường Diên Anh, hơn một ngàn học sinh đến từ tám xã mười dặm trong huyện Ngô và người nhà chúng chen đông nghịt khắp trấn Mộc Đổ.
Hầu hết bọn họ đều xuất phát từ nửa đêm, sáng sớm đã vào đến trấn, ngoài ra cũng có không ít học sinh đến từ hai huyện Côn Sơn, Ngô Giang, bọn họ sẽ trọ ở khách điếm trên trấn một đêm, để tránh chậm trễ cuộc thi.
Sau khi thuyền nhỏ của Phạm Ninh vào đến bến thuyền cũng đã tương đối trễ rồi, tiếng người huyên náo khắp bến đỗ, người đến người đi nườm nượp.
Bên bờ sông, mấy trăm chiếc thuyền nhỏ cùng chen chúc một chỗ, khiến cho bọn họ không có cách nào lên bờ, đành phải mượn thuyền nhỏ khác để lên.
Thuyền nhỏ chậm rãi dừng lại, mọi người đều đứng dậy đi về phía bờ.
Đúng lúc này,