(* Kế sách không rõ ràng, mà ham làm chuyện lớn, không có thuyền mà còn muốn vượt đường thủy đầy rẫy hiểm nguy!)Đề mục này vừa được đưa ra, tất cả giám khảo có mặt đều ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ lại không một ai biết xuất xứ của câu kinh văn này.
Trong lòng Phạm Ninh thầm mắng, quan chủ khảo này đúng là quá biến thái, không ngờ lại dùng đề mục lạ lẫm trong Quản Tử để kiểm tra mình, mình đã đắc tội ông ta lúc nào rồi chứ?Quan chủ khảo cũng ý thức được đề mục của mình ra quá khó, nhân tiện nói:- Ngươi không cần phải kể lại xuất xứ tỉ mỉ, ngươi chỉ cần nói tên quyển sách có nó là được.
Phạm Ninh im lặng suy nghĩ không nói, mấy câu này hắn có chút ấn tượng, hắn từng học thuộc nó rồi.
Qua một lúc, hắn chậm rãi nói:- Xuất xứ từ Quản Tử - Thất pháp - Tâm thuật bất chính, mà ham muốn ra lệnh cho người khác, còn thực hiện nhiều lần ắt sẽ bị bắt.
Kế sách không rõ ràng, mà ham muốn làm chuyện lớn, không có thuyền mà còn muốn vượt đường thủy đầy hiểm nguy!Tất cả giám khảo đều không kìm được vỗ tay, quan chủ khảo giơ ngón cái khen ngợi:- Quả nhiên là thần đồng!Tim Phạm Ninh đập mạnh một cái, chẳng lẽ là Phạm Trọng Yêm đã đánh tiếng trước cho ông ấy? Nếu thế thì chuyện này có thể giải thích được việc tại sao hắn lại phải thi đề riêng biệt.
- Ngươi có thể đọc thuộc toàn văn?Phạm Ninh gật đầu:- Con có thể đọc thuộc được!Trong mắt quan chủ khảo hiện lên một tia kinh ngạc vui mừng, ông vừa định lên tiếng, giám khảo bên cạnh đã vội vàng thấp giọng nhắc nhở ông:- Học chính, chỉ có thể hỏi một câu thôi ạ!Quan chủ khảo khoát tay:- Không sao, để nó đọc thuộc lòng thử xem sao!Ông lại cười nói ha hả với Phạm Ninh:- Vậy ngươi đọc thuộc ta nghe thử xem, chính là cái Quản Tử - Thất pháp kia ấy.
Phạm Ninh nghĩ nghĩ một chút rồi cao giọng đọc to:- Cái đúng mà không được dùng, cái sai mà không bị bác bỏ; có công mà không luận thưởng, có tội mà lại không phạt; Người trị dân như thế, trước nay chưa từng có; Đúng phải giữ, sai phải bác, có công phải thưởng, có tội ắt phải chịu phạt…Phạm Ninh đọc không nhanh không chậm, từng chữ được đọc lên vô cùng rõ ràng, ước chừng đọc đến mấy nghìn chữ, nhưng lại không hề sai lấy một chữ.
Lúc này quan chủ khảo cũng đã hơi ngây người, phó khảo kỳ thi ở bên cạnh cuối cùng cũng không kìm nổi nữa, khẽ đẩy nhẹ ông một cái:- Học chính, không sai chút nào!Lúc này quan chủ khảo mới tỉnh lại, vội nói:- Được rồi!Phạm Ninh ngừng không đọc nữa, quan chủ khảo thở dài với hai vị phó khảo cuộc thi:- Ta nghiên cứu cái này nhiều năm, nhưng bảo ta đọc thuộc, chưa chắc ta đã đọc không sai sót một chữ, thật khiến người người phải than sợ.
Ông nhìn Phạm Ninh chăm chú, tay lấy một tờ giấy ra đưa cho hắn, cười tủm tỉm nói:- Chúc mừng ngươi đã qua cửa đầu tiên, đi đi!Phạm Ninh khẽ thở phào nhẹ nhõm, khom người hành lễ, nhận lấy tờ giấy rồi ra ngoài.
Nhìn thấy Phạm Ninh đi ra ngoài, quan chủ khảo lại cười ha hả hỏi hai giám khảo bên cạnh:- Đứa trẻ này thế nào?Một giám khảo thở dài, nói:- Đề mục lạ lẫm như thế mà không ngờ nó lại có thể trả lời được, hơn nữa lại còn đọc thuộc được vậy, khiến ta thấy hổ thẹn!Một giám khảo khác dè dặt hỏi:- Lúc trước Học chính đã từng biết đứa trẻ này ạ?Quan chủ khảo chỉ vuốt râu, thản nhiên cười mà không nói thêm gì.
- Tiếp theo, Tưởng A Quý, Tưởng A Quý! Ngươi ngây người mãi ở đó làm gì vậy hả, miệng há to đến vậy làm gì?…Phạm Ninh ra khỏi nơi vấn đáp, bên ngoài còn có một giám khảo khác đang ngồi, ông đã thấy rõ tình hình trong học đường, liền cười nói:- Chúc mừng tiểu lang nhé!- Đa tạ tiên sinh khích lệ!Giám khảo ghi tên hắn vào sổ đăng ký, sau đó chỉ vào một gian học đường lớn ở phía trong, nói:- Thi viết ở bên trong!- Tạ ơn tiên sinh!Phạm Ninh thi lễ, bước nhanh đi vào trong học đường lớn, từ xa đã thấy trong hành lang có