- Chiếc nhẫn này là của một học trò sau khi thi đậu tiến sĩ tặng cho ta, chúc ngươi tương lai cũng có thể thi đậu tiến sĩ.
- Đa tạ lão tiên sinh!Phạm Ninh nhận chiếc nhẫn.
Hai lão già khác gỡ một cái ngọc bội xuống đưa cho Phạm Ninh, cười ha hả nói:- Một chút tâm ý, Phạm thiếu lang xin nhận lấy.
- Cảm tạ hai vị tiền bối.
Ông nội tiểu loli nghĩ một lúc lâu, lấy ra từ trong lòng một cái quạt giấy nan bằng gỗ tử đàn, tiểu loli lập tức vội vàng:- Ông nội, đổi sang thứ khác đi! Nếu không cháu đem cây đoản kiếm này cho hắn.
- Nói bậy!Ông nội tiểu loli dường như cũng có chút luyến tiếc cái quạt giấy, tuy nhiên lão ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đêm cây quạt đưa cho Phạm Ninh.
- Cây quạt này là vật yêu thích của ta, đa tạ Phạm thiếu lang ở kinh thành đã chiếu cố cháu gái bảo bối của ta, cây quạt này tặng cho ngươi, coi như chúng ta đã kết duyên.
Phạm Ninh cảm thấy tiểu loli đang nhìn mình chằm chằm giống như một con sói, chỉ cần hắn dám cầm vào cái quạt này, nàng ta sẽ xông lên hung bạo cắn cho một cái.
Phạm Ninh đương nhiên cũng không muốn nhận, nhưng ông lão đã nói rồi, kết duyên, mình không nhận thì sẽ tổn thương thể diện của người ta.
Hắn đành phải nhận lấy rồi vô cùng cảm tạ, lại vờ như không nhìn thấy bộ dạng muốn khóc của tiểu loli.
- Sự yêu mến của các vị tiền bối, Phạm Ninh vô cùng cảm kích, cũng sẽ khắc cốt ghi tâm, không quấy rầy mọi người uống trà, Phạm Ninh xin cáo từ.
Phạm Ninh liên tục cảm tạ, rồi cầm những tặng phẩm này chậm rãi lui xuống.
Miệng tiểu loli lại bĩu lên, cái quạt giấy nàng ta ngưỡng mộ trong lòng đã lâu, ông nội không ngờ lại cho tên tiểu tử thối này.
Phạm Ninh ra khỏi phòng, cao hứng nhảy lên, hôm nay phát tài rồi, mấy thứ này bán đi, ít nhất phải được hơn trăm lượng bạc.
- Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của ngươi kìa!Tiếng của tiểu loli từ phía sau truyền đến:- Ta cho ngươi một trăm lượng bạc, ngươi bán hết cho ta đi!Phạm Ninh lập tức đứng thẳng lưng, chậm rãi xoay người, vẻ mặt chính trực nói:- Đây đều là tấm lòng muốn khích lệ vãn bối của các vị tiền bối, ta sao có thể tùy tiện bán đi?- Đừng giả bộ! Ngươi vừa rồi thích thú còn nhảy lên, trong lòng nhất định đang la lên, Phát tài rồi! đúng không? Ở kinh thành, ta đã biết ngươi là tên yêu tiền như mạng sống rồi, đến năm đồng tiền cũng không chịu bỏ qua.
Tâm tình của Phạm Ninh bị vạch trần, hắn không tránh khỏi có chút quê quá hóa giận, trừng mắt nhìn nàng ta:- Tùy ngươi nghĩ thế nào thì nghĩ!Phạm Ninh xoay người đi xuống lầu dưới.
Tiểu loli đi đến đầu bậc thang, chậm rãi nói:- Cái quạt giấy kia ta ra giá năm mươi lượng bạc, chờ ngươi nghĩ thông suốt, bất cứ lúc nào cũng có thể bán.
Phạm Ninh trượt chân, thiếu chút nữa là ngã xuống lầu dưới, wow, ra giá một cái quạt giấy năm mươi lượng bạc, hắn hận không thể hô to một tiếng Ta bây giờ đã nghĩ thông suốt rồi.
Nhưng thể diện thì phải làm sao? Phạm Ninh thật sự không thể mất thể diện được.
Hắn cười ha hả:- Chỉ vẻn vẹn năm mươi lượng bạc có thể làm cho ta động lòng? Ngươi cũng quá coi thường ta rồi, cáo từ!Hắn phóng khoáng phất tay mà đi, đi nhưng lòng thấy đầy mất mát.
Tiểu loli tức giận dậm chân, cắn răng nói:- Ta cũng không tin ngươi không động lòng, cây quạt kia ngươi sớm muộn gì cũng ngoan ngoãn giao cho ta.
Ra khỏi quán rượu, Phạm Ninh cũng có chút tò mò, cây quạt giấy này sao lại có giá năm mươi lượng bạc.
Hắn chậm rãi mở quạt giấy ra, lập tức mỉm cười, chẳng trách ông nội tiểu loli rất xem trọng, hóa ra là một bài thờ tự tay Phạm Trọng Yêm viết.
Chèo qua lại trên sông,Chuốc cá lư hiếm có.
Kìa, một chiếc thuyền con,Nhấp nhô trong sóng gió.
(Bài thơ Giang thượng ngư giả của Phạm Trọng Yêm – Bản dịch của Vũ Minh Tân –Nguồn: Tống thi tứ tuyệt, NXB Thế giới, 2010)Phía dưới cán quạt còn khắc một hàng chữ, Ngô Giang Chu Nguyên Phủ tàng.
Chu Nguyên Phủ chắc là ông nội của tiểu loli, trong lòng Phạm Ninh khẽ rung động, hóa ra tiểu loli họ Chu, còn là người Ngô Giang.
Cái quạt giấy này tự tay Phạm Trọng Yêm viết vào ít nhất giá phải nghìn vàng, tiểu loli không ngờ chỉ ra giá năm