- Chỗ chúng ta cũng không có quy củ không bán hàng giả, nếu không chúng ta chịu thua thiệt lại biết phải tìm ai?Người xung quanh ngươi một câu ta một câu, đều trào phúng thư sinh muốn chiếm tiện nghi lại không chiếm được, cuối cùng lại gặp phải hàng giả.
Mặt thư sinh lúc đỏ lúc trắng, oán hận nói:- Cho dù ta nhìn nhầm, ai muốn tảng đá kia, ta chịu lỗ năm trăm đồng, bán cho người đó một quan năm trăm đồng.
Bốn phía an tĩnh, nếu biết là đá Thái Hồ giả, ai còn muốn?Lúc này, Phạm Ninh bỗng nhiên nói:- Một quan tiền, ta muốn!Lưu Khang hoảng sợ, vội kéo Phạm Ninh:- Đừng ngốc thế chứ, đá Thái Hồ giả một đồng đều không đáng.
Thư sinh không ngờ thấy Phạm Ninh đồng ý mua, y vội vàng bắt lấy Phạm Ninh, sợ hắn chạy trốn.
- Tiểu ca, một quan tiền quá ít, thêm ba trăm đồng nữa đi!Phạm Ninh đưa ra một lượng bạc:- Ta chỉ có một lượng bạc, nếu không thì thôi.
- Một lượng thì một lượng, hời cho ngươi rồi, bán cho ngươi!Thư Sinh sợ Phạm Ninh đổi ý, đưa đá Thái Hồ cho hắn, nắm một lượng bạc liền chạy mất.
Người xung quanh đều nghị luận, tiểu quan nhân này thật ngốc, không công ném đi một lượng bạc.
Lưu Khang thở dài:- Phạm Ninh, đá Thái Hồ giả thật sự không đáng một đồng!Phạm Ninh khẽ mỉm cười:- Ta coi nó làm vật trang trí cũng không tệ.
Đúng lúc này, có người hô lên một tiếng:- Lý trưởng quỹ đến rồi!Mọi người đều tránh ra làm thành một con đường, chỉ thấy một người đàn ông trung niên bước nhanh tới, Phạm Ninh liếc một cái liền nhận ra, chính là chưởng quỹ mà hắn thấy ở trước cửa Kỳ Thạch Quán.
Sau lưng Lý chưởng quỹ còn có thư sinh vừa rồi, mặt oán hận nhìn Phạm Ninh, trong tay còn cầm một lượng bạc Phạm Ninh vừa đưa cho hắn.
Lý chưỡng quỹ liếc mắt nhìn đá Thái Hồ trong tay Phạm Ninh, cười tủm tỉm nói:- Vị thiếu lang này, có thể đưa đá Thái Hồ trong tay ngươi để ta giám định một chút không?Phạm Ninh sao có thể mắc mưu, lôi Lưu Khang chạy, xa xa hô:- Lưu chưởng quỹ, Song Động Phá Hiểu của ngươi cũng không đáng ba mươi lượng bạc.
Lý chưởng quỹ vốn muốn đuổi theo, nhưng nghe được lời của Phạm Ninh, hắn lập tức dừng bước, kinh sợ trong lòng, Sao hắn biết chuyện Song Động Phá Hiểu, chẳng lẽ hắn quen Chu Lân?Lý chưởng quỹ này đúng là đại chưởng quỹ Kỳ Thạch Quán Lý Tuyền, vì muốn đoạt đá Thái Hồ trong tay thư sinh, hắn liền lừa đó là một khối đá Thái Hồ giả, lúc thư sinh tuyệt vọng, hắn lại phái tiểu nhị dùng giá thấp mua về.
Không nghĩ tới giữa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, dùng một lượng bạc mua mất đá Thái Hồ rồi, khiến Lý Tuyền vừa tức vừa vội, vội vàng đuổi theo.
Chỉ cần đá Thái Hồ vào tay hắn, Phạm Ninh đừng mơ tưởng lấy về được.
Tiếc rằng Phạm Ninh vô cùng láu cá, chạy là thượng sách, lại ném Chu Lân ra, dễ dàng khiến hắn không dám xằng bậy.
Phạm Ninh đã chạy mất dạng, muốn đuổi theo cũng không còn kịp, trong lòng Lý Tuyền hối hận vạn phần, chỉ đành hung hăng giậm chân, tức giận trở về Kỳ Thạch Quán.
Người xung quanh đều nghị luận, không rõ xảy ra chuyện gì?Lúc này, một lão bày quầy bán hàng nhẹ nhàng vuốt râu, ý tứ sâu xa nói:- Khối đá Thái Hồ kia chỉ sợ là thật.
Người xung quanh nổ tung:- Không thể nào! Tảng đá kia xem thế nào đều là giả!Ánh mắt người xung quanh đều nhìn về phía chủ quán đen mập mạp, mặt tên đen mập mạp biến thành cà tím, sau đó gã nói:- Ta tốn năm mươi đồng mua lại từ nông thôn, cũng không rõ thật giả.
Thư sinh giận dữ:- Năm mươi đồng mà ngươi bán cho ta hai quan, ngươi trả lại tiền cho ta!- Ta có thể trả lại tiền cho ngươi, nhưng trước tiên trả đá lại cho ta.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, mọi người lại cười to, thư sinh âm thầm hối hận, chỉ đành ủ rũ bước đi.
Tên đen mập mạp lại không hối hận, bọn họ chuyến này, thường xuyên phát sinh chuyện nhìn lầm, chỉ có điều Lý chưởng quỹ ác ý giám định, làm cho người ta khinh thường.
- Phi!Gã gắt mạnh một cái xuống mặt đất:- Kỳ Thạch quán gì