Lúc này Phạm Ninh từ ngoài cửa đi vào chậm rãi nói: - Phụ thân, kỳ thật Lục gia cũng không muốn ly hôn.
Mọi người cùng nhau quay đầu lại, Phạm Thiết Chu nhướn mày: - Ninh nhi, sao con lại đến đây?- Con đến xem Tam thúc, vừa lúc nghe các người nói về chuyện Tam thúc.
Phạm Đồng Chung bên cạnh ho khan một tiếng: - Mọi người đang nói chính sự, con nít đừng xen vào.
Phạm Thiết Thương lại vẫy tay với Phạm Ninh, Phạm Ninh tiến lên thi lễ:- Chào Nhị thúc.
Phạm Thiết Thương cười tủm tỉm nói: - Nghe nói cháu thi đậu Diên Anh học đường, không đơn giản chút nào.
Phạm Ninh cười nói: - Một khi đã như thế Nhị thúc có nguyện ý nghe một chút đạo lý của cháu không?Phạm Thiết Thương nhìn thoáng qua phụ thân, lúc này Phạm Đại Xuyên liền nhớ đến đánh giá của Triệu học chính đối với cháu ông ta.
Ông ta liền gật đầu: - Cháu nói đi.
Lúc này Phạm Ninh mới không chút hoang mang nói: - Đúng như Lục gia nói, bọn họ dùng hai trăm lượng mua Tam thúc, rồi bọn họ không tốn tiền lại có được lao động không công cả đời, cho nên để thúc ấy làm việc cả đời, tuyệt đối là vụ mua bán có lời.
- Tuy nhiên sau lưng Tam thúc còn có Phạm gia chúng ta, tất cả mọi người đều là người địa phương, ai cũng có thể diện, Lục gia cũng không dám làm càn, hơn nữa vài ngày trước cha con đi tìm Lục gia đề xuất ly hôn, Lục gia liền khẩn trương.
- Ninh nhi không nên nói nữa.
Phạm Thiết Chu phát hiện sắc mặt phụ thân không tốt, vội ngăn cản lời nói của con trai.
- Không, không, Ninh nhi cháu nói tiếp đi.
Phạm Thiết Thương ra hiệu cho Phạm Ninh nói tiếp.
Phạm Ninh không nhìn sắc mặt ông nội, tiếp tục nói: - Lục gia muốn bóc lột Tam thúc lâu dài, nếu Phạm gia không lách qua được ngưỡng mà họ đề xuất là năm trăm lượng bạc để ly hôn thì từ nay về sau Phạm gia sẽ không can thiệp vào chuyện của Tam thúc nữa, Tam thúc đã không có chỗ dựa vào thì sẽ giống như con trâu phải ra sức làm việc cho Lục gia, cũng không động một tý lại trốn về nhà nữa.
- Nói rất hay!Phạm Thiết Thương giơ ngón tay cái lên: - Ninh nhi chúng ta đã nhìn thấu ý nghĩ xấu xa của Lục gia.
Phạm Đồng Chung cả giận nói: - Danh sách ta có nhìn kỹ, quả thật đúng là nói hưu nói vượn, lại nói Tam ca ở Lục gia mấy năm ăn uống ba trăm quan tiền, chia đều một năm hơn bảy mươi quan tiền, một tháng ăn uống sáu quan tiền, có người nông dân nào ăn nhiều như thế chứ?Phạm Ninh thản nhiên nói: - Tứ thúc, nếu Lục gia có thể lấy ra danh sách thì bọn họ có thể tự bào chữa, Lục gia là nhà giàu có, bọn họ nói mình mỗi ngày ăn gà ăn vịt, uống một bình rượu hai trăm văn tiền, một tháng sáu quan tiền là đúng, tất cả mọi người đều tin tưởng là sự thật.
- Đương nhiên, chúng ta tin tưởng Tam thúc chưa bao giờ nếm qua được những thứ tốt đó nhưng vấn đề là ai có thể chứng minh? Mà mỗi người trong Lục gia đều chứng minh Tam thúc ngày ngày chỉ ngồi ăn không.
Phạm Đồng Chung lo lắng hồi lâu nói: - Lão Tam vì nhà bọn họ mà bỏ ra nhiều công sức như vậy chẳng lẽ không tính sao?Phạm Ninh lắc đầu: - Lục viên ngoại chỉ nói một câu, nữ nhi ông ta gả cho Tam thúc khi còn là hoàng hoa khuê nữ, riêng khoản này dù có thế nào cũng không bù được.
- Ninh nhi, đừng nói nữa.
Phạm Thiết Chu nghe miệng đứa con thốt lên câu Hoàng hoa khuê nữ, vẻ mặt anh ta không nhịn được nữa.
Phạm Ninh tránh nhìn phụ thân, hắn đã nói tất cả rồi, tiếp sau nên làm thế nào hắn tin tưởng mọi người đều hiểu được.
Sau một lúc lâu Phạm Đại Xuyên hỏi con cả: - Đại Lang, hôm nay con đến bổn đường Phạm gia, tộc trưởng nói thế nào?Phạm Ninh âm thầm gật đầu, lão nhân này tuy rằng bất công nhưng quả thật rất khôn khéo, câu nói đầu tiên đã hỏi đến điểm mấu chốt, hai nhà Lục Phạm đấu với nhau chính là đấu tranh cho quyền được nói.
Đương nhiên Phạm Ninh biết được chỉ cần không phải là vụ án hình sự thì huyện nha chắc chắn không thụ lý vụ án cãi cọ này, bình thường đều do thân hào nông thôn giải