Lục viên ngoại gật gật đầu: - Chu đại quan nói đúng, trước đây là ta nghĩ không chu toàn, sau này sẽ không thế nữa!Chu Bội bổ sung: - Chỉ ngoài miệng nhận sai thì không được, phải định ra điều khoản cẩn thận, mọi người ký tên đồng ý, nếu như vi phạm, vậy cháu trai của Lục viên ngoại sẽ đổi họ Phạm.
Lời tuy hơi khó nghe, nhưng đúng là phải nói lời cảnh cáo trước.
Lục viên ngoại vẻ mặt chua xót, nhưng dưới sự cứng rắn của Chu đại viên ngoại, lão chỉ đành phải gật đầu đáp ứng.
Chu Nguyên Phủ nói với Phạm Đại Xuyên: - Phạm viên ngoại, nữ tế ở rể này nếu đã là lúc đầu định hôn ước, ngươi cũng nhận sính lễ kếch sù của Lục gia rồi, chúng ta phải giữ chữ tín, sau này chỉ cần Lục viên ngoại đối tốt với nữ tế, ngươi cũng sẽ không can thiệp vào cuộc sống của con trai, đúng không?Phạm Đại Xuyên lại có chút do dự, kỳ thật ông cũng không muốn nhi tử đi ở rể cho nhà người ta, nói ra có chút mất mặt, bây giờ có cơ hội, không cần trả sính lễ cũng có thể giải trừ hôn ước, khiến cho ông có chút lay động.
Lúc này, Phạm Đồng Chung nói thầm với phụ thân: - Phụ thân, Lục viên ngoại không phải tướng trường thọ, sau này lão chết đi, tài sản đất đai của lão đều là của tam ca.
Phạm Đại Xuyên gõ đầu gã một cái, thấp giọng mắng: - Chỉ có ngươi biết tính kế!Tuy nói như vậy, Phạm Đại Xuyên cũng thấy con trai út nói đúng, chỉ cần tôn tử của Lục gia còn nhận phụ thân, vậy thì tài sản của Lục gia sớm muộn đều là của nhi tử nhà mình rồi.
Ông đột nhiên cảm thấy nữ tế ở rể này cũng không tệ.
Ông gật gật đầu: - Chu đại quan nói không sai, kỳ thật yêu cầu của ta rất đơn giản, chỉ cần ông thông gia đối tốt với nhi tử của ta là được, ta cũng không muốn quản nhiều chuyện như thế.
Lúc về nhà, Phạm Ninh ngồi trên thuyền của phụ thân, cùng ở trên thuyền còn có ông nội Phạm Đại Xuyên và tứ thúc Phạm Đồng Chung.
Cũng may trời chưa tối, Phạm Ninh ngồi ở đầu thuyền dùng một cái cần câu câu cá, tứ thúc Phạm Đồng Chung cũng lấy một cái cần câu ở một phía khác câu cá, câu được câu chăng nói chuyện cùng với Phạm Ninh.
Mà ông nội Phạm Đại Xuyên lại ngồi trong mui thuyền, nhắm mắt lim dim, nhưng hai tai lại dựng thẳng lên, nghe hết cuộc nói chuyện của hai người bên ngoài không sót một chữ.
- Ninh nhi, cháu làm sao quen được Chu đại quan?- Cháu làm sao quen được Chu đại quan chứ, là viện chủ giúp cháu mời ông ấy đến.
- Ta muốn mời Chu đại quan uống chén trà, cháu có thể đánh tiếng giúp ta không?- Tứ thúc, thúc phải tự tin lên, hôm nay thúc và ông ấy cũng đã có qua lại rồi, thúc tự mình mời, cháu ủng hộ thúc!- Ninh nhi, còn một vấn đề quan trọng nữa.
- Tứ thúc mau đừng nói chuyện, a! Cháu câu được cá rồi!.
.
Nghe một hồi, Phạm Đại Xuyên cuối cùng không nhịn được bật ra một câu: - Nhóc tinh quái!Sau khi trời tối hẳn, thuyền nhỏ cuối cùng cũng từ từ cập bến ở bến thuyền trong thôn, Phạm Đại Xuyên đã mệt không chịu nổi, dưới sự dìu đỡ của con trai trở về nhà.
- Ninh nhi, chúng ta đi thôi!Phạm Thiết Chu buộc chặt thuyền, khiêng mái chèo cùng con trai về nhà.
Tuy rằng Phạm Thiết Chu cũng cùng một bụng nghi vấn, nhưng y hiểu rõ con trai, nếu con trai không tự mình muốn nói, vậy tốt nhất không cần hỏi.
- Hai người đã trở lại!Trương Tam Nương nghe thấy tiếng bước chân của trượng phu và nhi tử, vội vàng mở cửa ra đón.
- Nương, chúng ta đói muốn chết rồi! Phạm Ninh nhìn thấy mẫu thân, liền lập tức kêu lên.
- Có cơm có thức ăn, đợi nóng một chút liền có thể ăn.
Trương Tam Nương lại lập tức không quan tâm nhi tử nữa, vội vàng hỏi trượng phu: - Đàm phán thế nào rồi?- Đàm phán ổn thỏa rồi, lão tam cùng nhạc phụ trở về rồi, yên tâm sống qua ngày.
Trương Tam Nương sửng sốt: - Đây không phải là giống với lúc đầu sao?- Không giống!Phạm Thiết Chu lắc đầu: - Lục gia hoàn toàn kinh sợ, hai nhà viết thỏa thuận, Nữu Nữu theo họ đệ ấy, Thiết Ngưu mỗi năm trồng một trăm mẫu ruộng, trong đó lợi