Lý A Mao vội vàng che túi của mình lại: - Đi! Đi! Đi! Chỗ ta không có đồ gì tốt, lần trước viên đá Linh Bích kia ta bán bị lỗ, ngươi phải trả lại cho ta năm trăm đồng tiền.
Phạm Ninh lại tay mắt lanh lẹ, nhanh lấy ra một viên đá tròn to như quả bưởi.
- Đây là đá gì vậy?Lý A Mao liếc nhìn viên đá kia, không thèm để ý nói: - Đây à! Đây là đá Thọ Sơn, dùng để khắc con dấu, nếu cậu muốn, bán rẻ cho cậu.
Trong lòng Phạm Ninh có chút kích động muốn đánh cho tên Lý A Mao này một trận, rõ ràng đang cầm trong tay mình là một khối đá Điền Hoàng cực phẩm, gã lại còn muốn bán rẻ cho mình.
Tuy nhiên cũng không trách được Lý A Mao, đá Thọ Sơn tuy rằng từ thời triều Nam Bắc đã có người dùng nó làm vật liệu chạm khắc, nhưng mãi đến tận triều Nguyên mới bắt đầu thịnh hành, còn về đá Điền Hoàng, càng phải đến thời Minh Thanh giá trị mới có thể đột nhiên tăng ngàn vạn lần.
Ở triều Tống, người thích nó cũng không nhiều, thuộc loại đá ít được chú ý sưu tầm.
Lý A Mao tên buôn đá này ít nhất còn biết nó tên là đá Thọ Sơn, còn người bình thường chỉ biết lấy nó đi xây nhà.
Chu Lân chính là một trong số ít người thích đá Thọ Sơn, cũng biết thưởng thức giá trị đá Điền Hoàng, Phạm Ninh ở trong kho của ông ấy đã từng thầy một khối đá Điền Hoàng cực phẩm to bằng vại nước.
- Viên đá kia bao nhiêu tiền?Phạm Ninh không cố ý hạ thấp giá trị đá Điền Hoàng trong tay, không cần thiết, Lý A Mao nếu như nói bán rẻ cho mình, vậy giá của nó cũng sẽ không vượt quá ba trăm đồng tiền.
- Chúng ta là người quen cũ, ta cũng không muốn nhiều, hai trăm đồng tiền cậu lấy đi.
Viên đá kia là Lý A Mao dùng mười đồng tiền thu nhận được, gã cảm thấy đồ cũng không tồi mới mang lên sạp hàng.
Nhưng bày ở đó ba ngày rồi cũng không có người hỏi han, buổi chiều gã mới cho vào trong túi, không ngờ lại bị Phạm Ninh lật ra xem.
- Quá đắt, tiền của ta đều là cạo từ trong kẽ răng ra, thúc không biết xấu hổ hay sao mà đòi ta hai trăm đồng tiền?- Vậy cậu đưa bao nhiêu?- Nhiều nhất hai mươi đồng.
- Đi! Đi! Đi! Qua bên kia chơi!Lý A Mao giơ tay muốn cướp lại viên đá, Phạm Ninh cũng không đưa cho gã, hắn chợt phát hiện trên sạp có viên đá Thái Hồ khác thường nhìn rất quen, vội vàng đoạt lấy.
- Đại thúc, viên đá Thái Hồ này có phải thật không?- Ngươi đứa nhỏ này nói sao vậy! Viên đá kia còn không phải thật sao? Vừa rồi Kỳ Thạch quán có người tới mua, ta lại không bán cho bọn chúng, nếu ngươi muốn, không thể thấp hơn ba quan tiền.
Phạm Ninh nhìn kỹ viên đá Thái Hồ này, lập tức hiểu được tại sao mình có cảm giác nhìn rất quen, viên đá kia rất giống Khê Sơn hành lữ đồ của Phạm Khoan, ở giữa rõ ràng còn có một đường trắng, chính là thác nước ngàn thước đây! Nếu như mặt trên có thêm một chút rêu xanh, quả thực giống nhau như đúc.
Đáng tiếc Lý A Mao không có văn hóa, chưa xem qua Khê Sơn hành lữ đồ, nếu không gã hẳn phát tài rồi, đương nhiên, người Tống triều có thể có cơ hội xem qua Khê Sơn hành lữ đồ cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Tuy nhiên cho dù không có Khê Sơn hành lữ đồ, chỉ dựa vào tạo hình hùng vĩ của viên đá này, cũng là một viên đá Thái Hồ thượng phẩm.
Lúc này, Phạm Ninh từ xa nhìn thấy Lý chưởng qũy của Kỳ Thạch quán đang vội vàng đi về phía bên này.
Hắn lập tức lấy ra ba thỏi nặng một lượng ném cho Lý A Mao, lại chỉ chỉ đá Điền Hoàng.
- Viên đá Thọ Sơn này coi như vật kèm theo?- Được, tặng cho ngươi luôn!- Đại thúc, ta mắc tiểu, đi trước đây!Phạm Ninh nhanh chóng cất hai viên đá vào túi vải, quay người chạy nhanh đi.
- Tên tiểu tử thối này, cũng có tiền à nha!Lý A Mao cầm ba lượng bạc, mặt mày hớn hở cho vào trong ngực.
Lúc này, Lý chưởng