Phạm Ninh vỗ vỗ túi vải trên vai, bên trong tiếng tiền đồng kêu lọc xọc: - Huynh có tin không, toàn bộ gia tài của ta giờ chỉ còn lại có hai trăm đồng tiền.
Lại nói tiếp trong tay Phạm Ninh quả thật là túng thiếu, lần trước về thôn Tưởng Loan không gặp được Chu Lân, hai viên đá Thái Hồ còn chất đống ở dưới giường hắn, hơn nữa lúc tết hắn còn lén đưa cho bà năm trăm đồng tiền, hắn bây giờ chỉ còn lại có hai trăm đồng tiền.
Một lượng bạc phụ thân đưa cho hắn cuối cùng cũng không thoát khỏi sự tìm kiếm như chó săn của mẫu thân, bị nàng từ trong khe giường móc ra tịch thu rồi.
Kể từ sau khi mẫu thân Trương Tam Nương đào được hộp báu của Phạm Ninh từ trong góc tường phòng cũ, lục soát phòng con trai liền trở thành một trong những thú vui của nàng.
Đến nỗi tiền thưởng năm trăm đồng đã đồng ý vì thi hạng nhất năm ngoái, Phạm Ninh chẳng hề trông mong mẫu thân sẽ thực hiện.
- Vậy ngươi còn không bằng ta!Lưu Khang đắc ý vỗ vỗ túi đeo bên hông: - Ta có tám tiền bạc vụn, hôm nay ta mời ngươi.
Lúc này, Phạm Ninh lại nghĩ tới một chuyện, cười hỏi: - Hội đèn huyện thành có dàn kết đèn hoa không, chính là đoán câu đố đèn, loại đối câu đối có thể đổi tặng phẩm ấy?- Có! Ở trên sân Văn Miếu, hàng năm hội đèn lồng ở đó là náo nhiệt nhất.
Phạm Ninh lập tức vui vẻ trông ngóng, chỗ đó mới là chỗ hắn muốn đi tối nay.
Con thuyền cuối cùng cũng đến Ngô huyện, lúc này trong hào bảo vệ thành Ngô huyện phủ kín bởi thuyền bè chi chít, thuyền lớn thuyền hoa của người giàu, nhà bần hàn thì là thuyền nhỏ ván không sơn, điều kiện tốt hơn một chút, thì sẽ dựng một cái mui ở trên thuyền, quấn vải ngũ sắc.
Phạm Thiết Chu dốc hết sức lực mới tìm được một chỗ dừng thuyền.
Hai nhà lên bờ, đi vào trong huyện thành.
- Phụ thân, chúng ta tìm chỗ ăn cơm trước đi! Lưu Khang đề nghị.
Phụ thân Lưu Khang quay đầu nhìn nương tử, giống với nhà Phạm Ninh, Lưu gia cũng là vợ làm chủ.
- Mẹ Ninh nhi, chị nói đi? Mẫu thân Lưu Khang cười hỏi.
Trương Tam Nương suy nghĩ một lúc nói:- Ăn cơm tối phải càng sớm càng tốt, năm ngoái chúng ta đợi lúc trời tối đen mới ăn cơm, kết quả tất cả tiệm cơm đều đóng cửa rồi, chúng ta đành phải chịu đói bụng về nhà.
- Vậy đi thôi! Chúng ta tìm quán ăn bình dân.
Bây giờ cách lúc trời tối ít nhất còn hơn nửa canh giờ, nhưng trong huyện thành dòng người đã đông nghịt, du khách ăn cơm tối cực kỳ nhiều, mỗi quán ăn bình dân đều chật ních.
Bọn họ tương đối may mắn, rất nhanh tìm được chỗ trống trong một quán ăn bình dân, mọi người ngồi xuống, gọi bảy tám món ăn, lại muốn thêm mấy khay màn thầu, Phạm Thiết Chu còn gọi một bầu rượu, đối ẩm với phụ thân Lưu Khang.
Quán ăn bình dân chỉ là một cái lán nhỏ, thuộc loại chiếm đường kinh doanh, hai bên đường chật hẹp, nhiều nhất chỉ có thể cho một chiếc xe bò đi qua, trên đường phố người đi qua đi lại, vô cùng chật chội.
Lúc này, từ xa một cái kiệu có mái che đi đến, phía trước có người gõ chiêng dẹp đường, mười mấy nha dịch giơ đủ loại bảng hiệu, dân chúng trên đường đều né sang hai bên.
- Đó là quan viên đi tuần sao?Phạm Ninh chỉ vào hàng ngũ phía xa hỏi.
- Có lẽ đúng vậy! Lưu Khang cũng không thể khẳng định.
Phụ thân Lưu Khang cười nói: - Chắc chắn vậy, còn mặc sai phục, nhìn phô trương vậy, không phải Huyện lệnh thì là Huyện thừa.
- Con đi xem.
Phạm Ninh đến Đại Tống vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy huyện lệnh đi tuần, trong lòng hắn có phần hứng thú, để đũa xuống rồi chạy đi như bay.
Trương Tam Nương không bắt được hắn lại, tức giận hô lên ở phía sau: - Có cái gì hay mà xem, mau ăn cơm đi mới phải chứ!Phạm Ninh chen vào đám người bên trái, rướn cổ lên, nhìn phía hàng ngũ.
Chỉ thấy mười sáu tên nha dịch mặc tạo phục, đầu đội mũ bát giác, bên hông giắt một cái đao, mỗi người thể trạng cường tráng, hàng ngũ chỉnh tề, mắt nhìn thẳng giơ bảng mà đi.
Ở giữa là một kiệu lớn bốn người khiêng màu xanh, bốn người khuân vác khiêng, màn kiệu rủ xuống, nhìn không thấy được tình hình