Tuy rằng Phạm Ninh năng lực cá nhân rất mạnh, nhưng hảo hán song quyền khó địch bốn tay, không có một đoàn thể đồng lòng, năng lực cá nhân có mạnh cũng sẽ bị thua, nếu như học đường không vào được trận bán kết, Phạm Ninh cho dù ở trận thi cá nhân phát huy khá tốt, hắn cũng không được tuyển làm huyện sĩ, cuối cùng học đường Diên Anh không thu hoạch được gì.
- Cá nhân tôi cảm thấy cần phải từ đại cục mà suy xét, chọn ba trung xá sinh phối hợp ăn ý ra chiến.
Lúc này, Thái giáo thụ dạy Mạnh tử cũng nói: - Trương giáo thụ nói đúng, Phạm Ninh cũng có điểm yếu, hắn thư pháp không tốt, việc này cần Từ Tích và Lục Hữu Vi hai người này thay hắn bù lại, nhưng dựa vào tình hình trước mắt, bọn họ nhất định không bằng lòng, học đường Diên Khánh chúng ta có khả năng thất bại, ta lo lắng đến cuối cùng, ba người đều không được chọn làm huyện sĩ.
Lưu viện chủ thấy đã không cần phải thảo luận thêm nữa, liền tiến hành bước cuối cùng: - Vậy chúng ta biểu quyết đi! Đồng ý Phạm Ninh dự thi xin mời giơ tay.
Ngoại trừ Nghiêm giáo thụ, bốn người khác đều không giơ tay, Lưu viện chủ bất đắc dĩ, đành phải đưa ra quyết định.
- Được rồi! Vậy phái Từ Tích, Ngô Kiện và Lục Hữu Vi ba người đại diện học đường chúng ta dự thi, ta nói lại một lần nữa, danh sách này tuyệt đối phải giữ bí mật, không thể để lộ cho bất cứ học trò nào.
Mọi người rời đi, Lưu viện chủ khoanh tay đi qua đi lại trong phòng.
Trong lòng của lão tràn đầy sự áy náy, không biết giải thích với Phạm Ninh thế nào, mất đi tư cách so tài tuyển chọn huyện sĩ, vậy cũng đồng nghĩa Phạm Ninh không cách nào tham gia thi Đồng tử rồi.
Thi Đồng tử là quy chế thực hiện tiến cử, các học đường tiến cử cho huyện lý, huyện lý lại tiến cử cho châu phủ, sau khi thi xong giải thí, lại được châu phủ tiến cử lên triều đình tham gia thi Tỉnh.
Nó không giống khoa cử người lớn, có ba cử nhân liên hợp là có thể tham gia thi Giải.
Nếu Phạm Ninh không thể tham gia thi Đồng tử, việc này đối với hắn quá tàn khốc, cũng quá không công bằng.
Nhưng nếu như cưỡng ép để Phạm Ninh và Từ Tích, Lục Hữu Vi đại diện học đường Diên Anh dự thi, rất có thể xảy ra tranh chấp nội bộ giữa ba người, vòng thứ nhất thi đấu đoàn thể liền bị loại.
Nền tảng của ba người quá kém, cho dù là tham gia thi đấu cá nhân cuối cùng, cũng sẽ thi trượt như nhau.
Lưu viện chủ quả thật cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, hơn nữa y không thể không suy xét ý kiến của các giáo thụ.
Tuy rằng y là viện chủ, nhưng trong các quyết định quan trọng, từ trước đến nay đều là y và giáo thụ thương lượng quyết định, đây là quy tắc phụ thân y quy định khi lập ra học đường Diên Anh.
Chẳng lẽ.
Phạm Ninh thật sự không có cơ hội sao?Tiếng chuông nghỉ trưa vang lên, ở bên ngoài lớp học của trung xá sinh, Từ Tích đang vẫy tay về phía bạn thâm giao Ngô Kiện.
Hai người đi đến rừng trúc bên cạnh học đường, Từ Tích nhỏ giọng nói với Ngô Kiện: - Đã quyết định rồi, huynh là người thứ ba tham gia tuyển chọn!Ngô Kiện lập tức vui đến phát khóc, gã không kìm được che mặt hô khẽ: - Thật tốt quá!Ngô Kiện là hạng thứ tư thi năm, bỏ lỡ cơ hội vào ba người đứng đầu, điều nãy đồng nghĩa gã không có tư cách tham gia so tài tuyển chọn huyện sĩ, cũng mất đi cơ hội tham gia thi Đồng tử.
Cho nên ngày yết bảng gã nhìn thấy Phạm Ninh mới phẫn nộ như vậy, là Phạm Ninh chen vào chỗ của gã.
Từ Tích cười lạnh nói: - Sự cương quyết chống đối của chúng ta đã có hiệu quả, viện chủ và các giáo thụ mới buông bỏ cái tên nhà quê kia, hừ! Người đối đầu với Từ Tích ta, tuyệt đối không có kết cục tốt.
- Lão Từ, lần này thật sự cảm tạ huynh!- Không cần khách khí, huynh đệ chúng ta nói điều đó làm gì, lần sau đi huyện lý, huynh mời ta uống chén rượu là được.
- Nhất định! Nhất định!Hai người khoác vai