Hôn lễ được tổ chức long trọng và hoành tráng, tuần trăng mật đương nhiên sẽ được lựa chọn tại Paris.Ở sân bay, Đỗ Tiểu Vỹ tạm biệt vợ chồng Liễu My còn Diệp Vinh Thiên đang bàn giao lại công vụ của công ty cho thư ký Vương. Lão Nhị nhà họ Diệp từ ngay ngày thứ hai sau hôn lễ cũng bay về Los Angeles.“Chủ tịch, những việc ở công ty tôi sẽ báo cáo định kỳ cho anh.” Thư ký Vương nói.“Ừ! Đúng rồi, chúng tôi ngồi chuyến bay nào vậy?”“Cái này không phải là do cô Đỗ sắp xếp rồi sao ạ?” Thư ký Vương rất ngạc nhiên, chủ tịch không hề bàn giao chuyện này cho anh ta làm mà!“Tôi nghe cô Đỗ nói hình như là tham gia vào một đoàn du lịch tuần trăng mật.”“Cái gì, đi theo đoàn sao? Thế há chẳng phải là phải ngồi chung với một đám người sao?” Anh nhíu mày, anh vốn tưởng rằng sẽ được ngồi máy bay tư nhân của anh. “Thế khách sạn...?”“Đoàn du lịch sẽ tự có sắp xếp!” Thư ký Vương vội vàng giải thích, trong lòng kêu khổ thấu trời. Chủ tịch đại nhân của anh ta chỉ quen ở trong một khách sạn cố định, vốn dĩ ban đầu nghe Đỗ Tiểu Vỹ nói để cô ấy sắp xếp, anh ta cũng quên mất không nói với cô ấy những chuyện này. Thảm rồi, Lần này tâm trạng của ông chủ sẽ không tốt đến mức như thế nào đây!“Không được, hủy hết tất cả cho tôi, tất cả sẽ do tôi sắp xếp!” Quả nhiên ông chủ tức giận rồi.“Hủy bỏ?” Thư ký Vương nghi ngờ rốt cuộc những gì anh vừa nói có được tính vào hay không?“Hủy bỏ cái gì cơ?” Đỗ Tiểu Vỹ đi lên phía trước, nhíu mày hỏi.“Không có gì!” Anh cảm thấy có chút sợ hãi.“Hình như tôi nghe thấy có người muốn hủy bỏ tuần trăng mật nhỉ?” Sắc mặt của cô tối sầm xuống.“Anh đang nói hủy bỏ tất cả các hội nghị trong tuần này.” Diệp Vinh Thiên nói chuyện kèm theo một khuôn mặt tươi cười.“Ồ? Là thế sao! Nếu như không có chuyện gì thì đến giờ rồi, chúng ta đi thôi!” Cô kéo vali hành lý đi về phía nơi kiểm soát vé.“Ồ! Được thôi!” Anh bước đi, di chuyển đôi chân mình một cách chậm rãi.Diệp Vinh Thiên đứng ngồi không yên, uốn éo thân thể qua trái qua phải, muốn tìm một tư thế ngồi thoải mái nhất nhưng anh phát hiện bất kể anh có xoay xở như thế nào thì dáng người cao 1m85 như anh ngồi ở hạng ghế phổ thông cũng giống như mang anh nhét vào một cái nôi em bé vậy. Từ lúc bắt đầu ngồi xuống anh đã cảm thấy không thoải mái rồi, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.“Vợ à, chi bằng chúng ta đổi sang khoang hạng VIP đi, được không?” Anh bắt đầu thương lượng.“Nhưng mà đây là chúng ta đang đi theo đoàn mà, chia ra như vậy không tốt đâu!” Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng ý nghĩa lại vô cùng mạnh mẽ và thông suốt.“Hay là chúng ta rời khỏi đoàn, suy nghĩ đến tuần trăng mật hai người của riêng chúng ta, sao hả?”“Em đã nộp tiền cho bọn họ rồi, bây giờ rời đoàn thì quá là lãng phí, em không cần.” Hàng lông mày thanh tú nhíu chặt lại, quay đầu ra chỗ khác, không muốn để ý đến anh nữa.“Trả rồi thì trả rồi thôi, anh không để ý đâu!” Anh đành thuận theo tính khí của cô, mềm mỏng khuyên bảo. Hứ! Anh mà thèm để ý chút tiền đó sao?“Không để ý? Ý của anh tức là không để ý đến chuyến du lịch trăng mật lần này của chúng ta sao? Từ lúc ở sân bay đã thấy anh không kiên nhẫn, bây giờ rốt cuộc không nhịn được nữa rồi, có đúng không?” Cô hung dữ ngoảnh đầu qua đó, lúc nói chuyện mang theo đầy mùi thuốc súng.“Nhưng mà rõ ràng là chúng ta không cần chịu thiệt thòi như thế này, tại sao lại bắt buộc phải chen chúc ở đây chứ?” Anh cũng tưởng như mình sắp bốc hỏa lên rồi.“Kết hôn với em làm anh cảm thấy thiệt thòi rồi!” Cô nghe theo lời anh nói, đôi mắt ửng hồng.“Thôi bỏ đi, anh muốn nghĩ thế nào thì cứ nghĩ như thế đi, dù gì chúng ta cũng không phải người cùng chung một thế giới.” Cô nhàn nhạt nói.“Vợ à, anh xin lỗi, anh không có ý đó.” Anh vội vàng giải thích. “Thật ra ở đây cũng không tồi, anh cũng cảm thấy ở đây vô cùng tốt.”“Thật sao?” Cô chớp mắt nhìn anh, hỏi. Tin anh mới là lạ ấy!“Ừ! Thật đó, chỉ cần được ở bên cạnh em, ở bất cứ đâu cũng là thiên đường!” Anh ôm ấy vợ yêu, nói những lời tình cảm mật ngọt, kìm lại sự khó chịu của cơ thể trong lòng, không dám nói ra nữa.Đỗ Tiểu Vỹ nằm chôn vùi trong lòng anh, khuôn mặt tươi cười.Cả một tuần trăng mật tiếp đó khiến cho bất kể là tinh thần hay thể xác của Diệp Vinh Thiên đều hoàn toàn lột xác, khó khăn lắm mới chịu đựng được đến ngày tuần trăng mật kết thúc.Đột nhiên có một tin tức tốt lành được đưa tới, nghe nói là chuyến bay khứ hồi được chuyển từ hạng phổ thông sang khoang VIP, lý do chính là do hãng du lịch đoạt giải nhất của công ty hàng không, miễn phí vé ngồi khoang hạng VIP cho bọn họ. Một đám người vui mừng hớn hở ngồi vào bên trong.Đỗ Tiểu Vỹ đã sớm biết được mọi chuyện, ngoại trừ Diệp Vinh Thiên ra thì chẳng có ai lại làm ra cái trò quỷ quái này này cả. Có điều cô cũng không muốn vạch trần, thấy anh tận tâm tận lực, săn sóc quan tâm, tỉ mỉ tinh tế cùng cô trải qua một tuần trăng mật tốt đẹp, liền coi như để cho anh tự thưởng cho chính mình đi.Ngày đầu tiên đi làm sau chuyến du lịch tuần trăng mật, Diệp Vinh Thiên cảm thấy vô cùng sảng khoái và vui vẻ, hớn hở bước vào công ty. Nhưng những người này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế, ngoại trừ lên tiếng chào hỏi thì toàn bộ đều là cái dáng vẻ nhượng bộ đối phương.Thôi bỏ đi, dù sao anh cũng đã quen với dáng vẻ những người này cảm thấy sợ anh rồi.Bước vào phòng làm việc, thư ký Vương cũng đang đứng nghiêm chỉnh.“Chào buổi sáng, thư ký Vương.” Giọng điệu của anh thoải mái nhẹ nhàng chào hỏi với thư kỳ Vương.“Chào, chào buổi sáng, chủ tịch.” Thư ký Vương quan sát sắc mặt của Diệp Vinh Thiên, thấy tâm trạng của chủ tịch đại nhân hình như rất tốt liền cẩn thận hỏi thăm: “Chủ tịch, hưởng tuần trăng mật có vui vẻ không?”“Rất vui!” Rất sảng khoái đưa ra một câu trả lời chắc chắn, rồi bước vào phòng làm việc.Lúc này thư ký Vương mới dám thở phào nhẹ nhõm. Lúc báo cáo công vụ ở công ty cho Diệp Vinh Thiên qua điện thoại, lần nào cũng khiến cho anh ta có cảm giác như đang đối mặt với quân thù vậy. Bởi vì anh ta biết chỉ cần anh đổi sang một môi trường lạ thì tính khi cũng sẽ trở nên khó chịu, làm liên lụy tới áp lực trong công ty cũng đều sẽ theo đó mà nặng nề lên vài phần.Có điều hình như là anh ta nghĩ nhiều rồi, dường như xem ra cũng không đến mức gay go như vậy!“Chồng ơi, gần đây anh tan làm hơi muộn phải không?” Đỗ Tiểu Vỹ tựa vào bả vai của chồng nói chuyện.“Ừ! Gần đây công ty hơi bận, đợi qua lúc bận rộn này anh sẽ hết lòng ở bên cạnh em.” Diệp Vinh Thiên ôm vợ ngọt ngào không ngớt dỗ dành.“Chồng ơi, nhưng mà anh không có ở nhà, em rất bức bối, nếu không thì em cũng ra ngoài đi làm có được không?”“Làm việc làm gì? Anh nuôi em là được rồi, không cần em