Q1 – CHƯƠNG 103: MAI THỊ CÁO PHU
Editor: Luna Wong
Án tử của Mai thị nhìn rất đơn giản,
Nam nhân của nàng Chu Nhất Chính vào sáu năm trước thu cây bông đến Thiệu Dương bán, cơ duyên xảo hợp biết một người bạn, hai người kết phường đi các nơi thu mua cây bông, lại tìm người chức thành vải nhuộm màu, một năm sau hai người kết phường mở một gian bố trang, buôn bán rất đắc.
Nhưng phía đối tác sau khi mở bố tráng không lâu, một lần lúc ra cửa gặp phải lũ bất ngờ nên chết.
Trùng hợp là, vị bằng hữu này cô độc, không có cha mẹ người nhà.
Cửa hàng hai người hùng hạp tự nhiên mà vậy toàn bộ thuộc về Chu Nhất Chính sở hữu. Cuối năm cùng năm đó, Chu Nhất Chính lại mở một gian cửa hàng, đình thê tái thú tiểu thư võ quán Liễu gia đông đông làm thê.
Hai người thành thân bốn năm, có hai tử, trưởng tử ba tuổi, thứ tử chưa tới một tuổi.
Trong thời gian này, Chu Nhất Chính chưa từng trở về nhà một lần, phụ mẫu thê nhi trong nhà không hỏi, đã từng một lần, người nhà cho là hắn chết ở bên ngoài.
Nhưng ngay năm nay, trong thôn có người đến Thiệu Dương thăm người thân, gặp được nhi tử của Chu Nhất Chính trong cửa hàng, sau khi trở về nói cho Mai thị. Mai thị đi trăm dặm đường đến Thiệu Dương, nhiều lần hỏi thăm tìm được Chu Nhất Chính, lại bị hắn kéo đến trong ngõ hẻm đánh chửi đe dọa một trận, sợ trở về nhà.
(Luna: Ủa, đình thê tái thú là hưu rồi mà ta, thêm thằng Trần Thế Mỹ)
Mai thị thương tâm tuyệt vọng, còn từng tìm chết, sau khi được cứu trở về nhớ nữ nhi, liền cắn răng sống tiếp.
Hiện tại mẫu thân của Chu Nhất Chính bệnh nặng, Mai thị lại tới đòi tiền một lần, nhưng Chu Nhất Chính không có đứng ra, Mai thị lại bị Liễu thị đuổi ra. Sau khi trở về, nàng dưới sự chủ trì của trưởng trong thôn, bao quát phụ mẫu Chu Nhất Chính ở bên trong, Chu gia thôn một trăm hai mươi gia đình, mỗi người ấn dấu tay, quyên góp hai lượng bạc cho Mai thị làm lộ phí.
Nàng mang theo nữ nhi, đến Thiệu Dương cáo quan.
Nhưng nha môn cũng không dễ vào, có người chỉ cho nàng một con đường sáng, để cho nàng tìm tụng sư đánh quan ti, có tụng sư ở, chí ít có thể bảo đảm Chu Nhất Chính sẽ không âm thầm làm mấy chuyện xấu, nha môn bất công.
Trùng hợp, Mai thị gặp được Đỗ Cửu Ngôn xếp đầu bảng trong cuộc thi, liền hỏi người tìm đường, tìm đến Tam Xích đường.
“Vị này chính là Đỗ tiên sinh.” Đậu Vinh Hưng giới thiệu cho Mai thị, “Hắn ra ngoài công tác mới về, vừa rồi ta đang thương lượng với hắn vụ án của ngươi, ngươi có còn muốn bổ sung hay không, nói với Đỗ tiên sinh.”
Mai thị ngẩng đầu nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, có chút khẩn trương nhéo y phục đứng lên, học hình dạng phụ nhân đại hộ nhân gia, lôi nữ nhi câu nệ hành lễ, nói: “Ta. . . Ta không có gì bổ sung, chính. . . Chính là để hắn lấy tiền ra, cho, cho nương hắn chữa bệnh.”
“Nếu như, nếu như hắn xuất ra một trăm lượng, năm mươi lượng cũng được, hoặc, hoặc mười lượng cũng được.” Mai thị nói: “Nếu như thực sự không muốn bỏ tiền, vậy hãy để cho hắn đón nương hắn vào thành chữa bệnh, đại phu nói nương hắn chịu không qua được mùa đông năm nay.”
“Ngoại trừ tiền ra, ngươi không có tố cầu khác?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Hắn đình thê tái thú, vứt bỏ thê nữ, từ bỏ phụ mẫu, những tội trạng này, đủ để cho hắn một trận giáo huấn.”
Mai thị ngạc nhiên, nhìn thoáng qua nữ nhi của mình, do dự nói: “Nếu như có thể dạy dỗ một trận tự nhiên rất tốt, nhưng, thế nhưng đừng cho hắn ngồi tù. Để hắn ngồi tù, hắn sẽ mất hết.”
bookwaves.com
“Hắn sẽ hận ta.” Mai thị nói.
Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi, “Ngươi đều cáo hắn rồi, còn trông cậy vào hắn không hận ngươi?”
Mai thị ngẩn ra, lắc đầu, nói: “Không, không phải. Ta cáo chủ yếu là để hắn lấy tiền ra, nếu như hiện tại hắn đưa tiền, ta, ta sẽ không cáo hắn nữa.”
Đỗ Cửu Ngôn xoa trán, liền nghĩ đến Quế Hương.
Mấy người Đậu Vinh Hưng rất bình tĩnh, nữ tử như Mai thị nhiều lắm.
Hận không tranh, sẽ chỉ làm bản thân tức giận theo.
“Nếu như ngươi chỉ yêu cầu mười lượng hoặc năm mươi lượng, vụ án này chúng ta không thể nhận. Chúng ta bận rộn nửa ngày, vì một lượng bạc tụng phí của ngươi, không đáng.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Mai thị, nói: “Ngươi tìm thử, có thể có người hảo tâm giúp ngươi. Dùng tiền tìm tụng sư không rất thích hợp với ngươi.”
“Nhưng. . . Nhưng là không ai giúp ta. Nếu như lấy không được tiền, nương ta không sống nổi.” Lúc nói chuyện, Mai thị quỳ xuống, Đỗ Cửu Ngôn nhìn thoáng qua Đậu Vinh Hưng.
Đậu Vinh Hưng lập tức kéo Mai thị, cười nói: “Mai tẩu tử, chúng ta nói chuyện, quỳ cũng không giải quyết được vấn đề.”
“Nhưng là Đỗ tiên sinh nói không nhận án tử của ta.” Ánh mắt của Mai thị rưng rưng nhìn Đậu Vinh Hưng, “Ta. . . Ta không có cách nào.”
Lúc nói chuyện thì khóc lên.
“Cửu, Cửu Ngôn, liền, liền giúp, giúp nàng đi.” Tống Cát Nghệ cảm thấy mẫu nữ mẹ con các nàng, nổi lên lòng trắc ẩn.
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, nói: “Đây không phải là ta tâm ngoan. Nam nhân này một thân tội trạng, nếu lên công đường vì thắng, tất nhiên từng chuyện từng chuyện này đều phải bày ra, đến lúc đó chúng ta thắng tụng án, Phó đại nhân cũng sẽ không chỉ xử việc bồi thường tiền.”
“Nam nhân của nàng tất nhiên phải ngồi tù.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Tống Cát Nghệ, nói: “Đến lúc đó nàng sẽ trách chúng ta. Lấy một lượng tụng phí của nàng, còn bị nàng oán giận, ngươi cho chúng ta là phật quang phổ thế, phổ chúng sinh sao?”
Tống Cát Nghệ ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới điểm này, nghe Đỗ Cửu Ngôn nói xong, nhất thời tức giận bất bình nhìn về phía Mai thị, cả giận nói: “Ngươi, ngươi, làm sao có thể như vậy?”
Mai thị khóc, chân tay luống cuống.
“Để hắn ngồi tù!” Bỗng nhiên, nữ nhi bên người Mai thị, đỏ mặt hình dạng bất cứ giá nào, hô: “Để hắn ngồi tù, ngồi mười năm, một trăm năm, để hắn chết trong tù.”
Tiểu cô nương vừa nói, để tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, Mai thị ngừng khóc nhìn nữ nhi, hiển nhiên thật không ngờ, lời này trong miệng nữ nhi nói ra.
“Nói bậy, hắn là cha ngươi!” Mai thị nói: “Ngươi làm sao có thể nói ra loại lời bất hiếu này.”
Mặt tiểu cô nương đỏ lên, mắt cũng hồng hồng, nín một cổ sức mạnh nảy sinh ác độc nói: “Hắn không phải cha ta, từ khi ta biết nhận người, chưa từng thấy qua hắn. Hắn chỉ có hai nhi tử kia, vĩnh viễn cũng sẽ không xem ta là nữ nhi của hắn.”
“Ngươi hài tử này, ai dạy ngươi những lời này.” Mai thị không biết làm sao, muốn dạy dỗ nhưng lại chột dạ, suy nghĩ hồi lâu lại không có