Q1 – CHƯƠNG 132: ĐEN ĂN ĐEN NÈ
Dịch giả: Luna Wong
“Cửu gia, cửu gia a!” Vương Lại dập đầu, mặt dày mày dạn, “Van cầu người cứu ta ra ngoài đi, người có thể biện rõ ràng chuyện giết người, tội này của ta, khẳng định cũng có thể có chuyện gì.”
Vương Lại hai tội, án theo giá thị trường vòng tay mã não ba mươi lượng, Phó Thao phán hắn giảo giám hầu.
Nhưng cũng là không chết được, nếu như hắn biểu hiện tốt, vận khí không tệ, gặp triều đình đại xá, giam năm sáu năm là ra.
“Ngươi có giết người không?” Đỗ Cửu Ngôn để ghế xuống, cách hàng rào nhìn hắn.
Vương Lại lắc đầu, “Không có a.”
“Vậy ngươi có tiến Mâu phủ, nhặt vòng tay mã não không?”
Mặt của Vương Lại suy sụp, gật đầu một cái nói: “Có nhặt!” Lúc nói chuyện, rút khóa miệng mình hai cái, “Ta thật ngu xuẩn, thực sự là ngu xuẩn đến nhà rồi, còn chạy đi Mâu phủ làm gì, thực sự là tìm chết!”
Cái gì cũng không vớt được, còn bị kéo vào luôn.
“Vậy không phải xong rồi sao?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Vương Lại dùng đầu gối đi, ôm lan can khổ ba ba nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Nhưng người nơi này đều đánh ta, ta… Ta sợ a.”
“Đó cũng là đáng đời ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “An tâm ngồi tù đi, cải tạo nghiêm túc, thay đổi triệt để.”
Vương Lại muốn nói cái gì, nhưng vừa nhìn sắc mặt của Đỗ Cửu Ngôn, nhất thời câm miệng không dám nhắc lại.
“Ta đến, có hai chuyện muốn hỏi ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Vương Lại nhất thời nghĩ tới chuyện hòa ly, hắn muốn đổi ý, nhưng Đỗ Cửu Ngôn ở, một ánh mắt hắn cũng không dám lộ, lập tức nói: “Hòa ly, lập tức hòa ly. Làm phiền Đỗ tiên sinh người viết một phần hòa ly thư, tiểu nhân ấn vân tay.”
“Ấn đi.” Đỗ Cửu Ngôn cầm hòa ly thư ra, Vương Lại cũng không biết mấy chữ, chấm mực liền ấn vân tay.
Đỗ Cửu Ngôn thu hòa ly thư, ho khan một tiếng, hỏi: “Tiền ngươi thiếu , đều là đổ phường trong Du Tiền thôn? Tổng cộng thiếu bao nhiêu?”
“Ta… Ta thiếu một nghìn hai trăm lượng.”
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Làm sao thiếu?”
“Nhà cái ăn gian, ta rượu, bài bạc với quản sự của bọn họ, một buổi tối thua hơn một nghìn, còn ấn vân tay lên giấy nợ.” Vương Lại nói.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không phải vay tiền cược thua?”
“Không phải, ta vay tiền đánh cuộc cũng trả hết rồi, không nợ bọn họ.” Vương Lại nói: “Nếu không phải lần này vào đây, ta, ta dự định chạy trốn, tiền này phản chính trả không nỗi.”
Nhiều như vậy. . . Trừ phi cho hắn một nghìn lượng, để hắn tiếp tục cược một hồi không sai biệt lắm.
“Qua đây!” Đỗ Cửu Ngôn vẫy vẫy tay, Vương Lại đưa đầu qua hàng rào, đưa cổ dài, “Cửu gia, người nói, tiểu nhân nghe.”
Đỗ Cửu Ngôn bị tức đến cười, thấp giọng nói: “Đêm nay gia cho ngươi tiền, ngươi cược về, số nợ này của ngươi sẽ hết, tương lai ngươi đi ra, lại là một hảo hán.”
“Thật, thật chứ?” Vương Lại hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Nhưng, ngươi phối hợp nghiêm túc.”
“Phối hợp, phối hợp. Chính là cửu gia người để ta ăn phân, tiểu nhân cũng nguyện ý.” Vương Lại nói.
Đỗ Cửu Ngôn trừng hắn, phất tay áo nói: “Buổi tối sẽ có người tới dẫn ngươi đi, ngươi dưỡng cho tốt đi.”
“Vâng, vâng!” Vương Lại đáp lời, nhìn theo Đỗ Cửu Ngôn ra ngoài, rút đầu về, nhưng ra dễ vào khó, đầu hắn kẹt trong hàng rào, gào khóc hô.
Đỗ Cửu Ngôn cười ra ngoài tìm Tiêu Tam, lại cười nói: “Tam gia, đêm nay chúng ta đen ăn đen.”
“Ăn thì ăn, gia còn sợ sao?” Tiêu Tam nói: “Nói một chút coi, ăn thế nào?”
bookwaves.com
Màn đêm buông xuống, người quy củ liền tắm một cái ngủ, người hạnh kiểm xấu, đặc sắc kích thích chân chính vừa mới bắt đầu. Đỗ Cửu Ngôn che mặt mặc y phục bộ khoái ngồi ở trên cây du, Bả Tử liếc nhìn nàng, dở khóc dở cười, “Hưng phấn như thế?”
“Hoàn hảo.” Mắt của Đỗ Cửu Ngôn sáng loáng.
Bả Tử xoa xoa cái trán, hỏi: “Nghe nói, Quế vương gửi thư cho ngươi? Nói muốn tới Thiệu Dương?”
“Ân, bệnh tâm thần, không cần để ý đến hắn.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Bả Tử bật cười, “Ngươi muốn làm gì? Không thể trong lúc bị khích giận, hắn nhất định sẽ ngóc đầu trở lại.”
“Vậy cũng được. Quế vương không ngốc, muốn giết một lần, thật là khó như lên trời!” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, nhãn tình sáng lên, chỉ vào một bóng đen lén lút trên đường, nói: “Tới rồi!”
Đông gia đổ phường Du Tiền thôn Du Đại, người giang hồ xưng “Hắc diện hổ”, có người nói rất có lai lịch. Ngược lại không phải là quan hệ bao sâu với nha môn Thiệu Dương, mà là thuộc hạ hắc bạch đạo của hắn có mấy trăm người.
Có người nói hơn mười năm trước, nha môn Thiệu Dương thu thập hắn một lần, thế nhưng đấu lưỡng bại câu thương, cuối cùng vị huyện lệnh kia trên đường về nhà bị người ám toán, thiếu chút nữa mất mạng.
Sau đó, đổ phường thu liễm một ít, hàng năm hiếu kính nha môn, mà nha môn cũng không đuổi sát không buông nữa, ngay cả Tiêu Tam cũng không có động tới bọn họ.
“Lần này Tiêu Tam cư nhiên đồng ý.” Bả Tử nói: “Là ngươi mê hoặc, hay Tam gia thực sự thiếu tiền xài?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bởi vì kế hoạch của ta thiên y vô phùng, hắn không cần sợ bị trả thù.”
Lúc này, trong đổ phường, một bóng đen lóe lên, chui vào, bên trong đẩy bài cửu, cược tài xỉu, vỗ bàn, cười ha ha, thanh âm gì đều có, đủ loại phi thường náo nhiệt, Du Đại ngồi ở địa phương cao nhất, cầm thuốc lào của Tây Nam trong tay, thổi từng ngụm khói ra ngoài, bao phủ gương mặt khanh khanh oa oa của hắn, có vẻ càng thêm dữ tợn.
“Lão đại, nghe nói huyện lệnh mới sắp đến, người nói chúng ta có nên chủ động, bắt chuyện một chút không?” Thủ hạ Du Đại lên đây, nhỏ giọng hỏi.
Du Đại nhấp một ngụm trà súc miệng, phun bên chân, “Phó Thao sắp bị điều đi, hay là làm huyện thừa tiếp?”
“Cái này không có nghe nói, nhưng huyện lệnh vừa đến liền không có chuyện của hắn nữa, chúng ta cũng không cần quản chết sống của hắn.”
Du Đại suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Vậy đi chuẩn bị Lưu huyện lệnh này một chút, không cần làm quá mức, quay đầu lại hù chết người.”
“Đã biết, các huynh đệ thuộc hạ có chừng mực.” Thuộc hạ nói.
Du Đại gật đầu, đang muốn nói bỗng nhiên mắt sắc thấy một thân ảnh quen thuộc trên bàn bài cửu, hắn dùng tẩu thuốc chỉ vào cái thân ảnh kia, nói với người bên cạnh: “Đem đồ chơi kia tới đây.”
Thuộc hạ xác nhận, gọi hai huynh đệ, đi đến chỗ người kia, chờ túm lấy bả vai của đối phương, thấy rõ mặt, nhất thời kinh ngạc, “Vương Lại, ngươi con mẹ nó tại sao lại ở chỗ này?”
“Tứ ca, tiểu nhân sao lại không thể ở chỗ này, không phải nói có tiền có thể tới sao?” Vương Lại ném hai lượng bạc trong tay ra, cười hắc hắc nói: “Tứ ca, hôm nay ta nhất định có thể ăn cả vốn lẫn lời.”
Người nọ vỗ lên đầu Vương Lại một cái, kéo hắn đi, “Vặn con mẹ nó chân ngươi, tới đây cho lão tử!”
Lúc nói chuyện, ném Vương Lại đến trước mặt Du Đại một cái, “Lão đại, tiểu tử này nên đang trong tù, ta nghe nói hôm nay phán hắn giảo giám hầu.”
“Vương Lại!” Du Đại hỏi: