Q1 – CHƯƠNG 144: MỸ CỨU ANH HÙNG
Dịch giả: Luna Wong
Trần Hưng An ngã ngồi trên mặt đất.
Bởi vì bị gãy một chân, hắn nửa bỏ đến trước mặt Miêu Nghĩa, “Nghĩa ca, ngươi tin tưởng ta, tin tưởng ta có được hay không, trước đây… Trước đây ta nói cái gì ngươi đều tin ta.”
Miêu Nghĩa nhìn hắn, như là không quen, “Ta tin ngươi, ngươi chính là hồi báo ta như vậy, giết người nhà ta, ngươi tên súc sinh này!”
“Ta không phải, Nghĩa ca…” Đi bắt tay của Miêu Nghĩa, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, “Nghĩa, ngươi thay đổi rồi. Ngươi trước đây không phải như thế.”
Một bạt tai Miêu Nghĩa tát hắn ngã ở trên mặt đất, quát dẹp đường: “Ngươi không nên nói chuyện với ta, ta hận không thể ăn tươi nuối sống ngươi.”
“Nghĩa ca!” Trần Hưng An quỳ rạp trên mặt đất, khóe miệng chảy ra máu.
Ngoài cửa, có bảy tám nữ nhân cùng kêu lên sợ hãi, “Tiểu đệ!” Lúc nói chuyện, cùng nhau xông phá phòng tuyến, xông vào công đường, mấy người ôm lấy Trần Hưng An, mấy người vây bắt Miêu Nghĩa, chửi rủa loạn đánh.
Trên công đường, trong nháy mắt náo nhiệt lên, tiếng thét chói tai, thanh chửi rủa thanh khóc rống, bên tai không dứt.
“Hồ đồ!” Phó Thao hét lớn một tiếng, “Người đến, mang cách nàng xuống!”
Tiêu Tam mang người đi tới kéo các tỷ tỷ của Trần Hưng An, một vị trong đó bỗng nhiên chạy hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn, đưa tay sang cào mặt của nàng, “Ngươi tụng sư súc sinh này, tại sao ngươi phải hãm hại đệ đệ ta, ta liều mạng với ngươi.”
Không đợi Đỗ Cửu Ngôn nhấc chân, bỗng nhiên vị tỷ tỷ kia bị người nhấc chân đá, nhào trên mặt đất.
Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi, liền thấy Bả Tử mặt không thay đổi đi tới, xách tỷ tỷ kia lên, ném ra ngoài.
Công đường lần thứ hai an tĩnh lại, Miêu Nghĩa và Trần Hưng An đều bị thương trong người, Phó Thao thật sự là căm tức, cau mày nói: “Nếu tiếp tục trông coi không tốt. Để những người không có nhiệm vụ tiến đến, một người lĩnh mười đại bản.”
Dư Kha rốt cục có cơ hội nói chuyện, hắn hô: “Đỗ tiên sinh, ta có một câu hỏi, còn xin ngươi trả lời.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn.
“Giết người quan trọng nhất, chính là động cơ giết người. Trần Hưng An cùng người Miêu gia ở chung rất tốt, nhận can cha can nương, hắn tự mình động thủ, làm mấy gia cụ cho nhà bọn họ, thậm chí gia cụ thành thân của Miêu Nghĩa đều là hắn làm.”
Người như vậy, có lý do gì, đi giết người!” Dư Kha nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Hỏi thật hay.”
Nàng ngồi xổm trước mặt Trần Hưng An, hỏi: “Ta vẫn nghĩ không thông, ngươi một đại nam nhân, vì sao khóc sướt mướt, như một tiểu cô nương. Nhưng ngay vừa rồi ta hiểu ra.”
“Nhiều tỷ tỷ thương yêu ngươi như vậy, từ nhỏ nhiều nữ nhân nuôi ngươi như vậy, nâng niu ngươi. Có phải hay không, trong mắt trong lòng của ngươi vẫn xem bản thân là nữ hài?”
Sắc mặt của Trần Hưng An trắng bệch, ngẩng đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, cả người đang phát run, “Không, không nên nói.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Yêu mà không được, mất đi nhân tính! Ngươi cảm thấy chỉ cần giết phụ mẫu của Miêu Nghĩa, giết thê tử của hắn, như vậy Miêu Nghĩa sẽ là của ngươi, có thể song túc song phi song phi với Miêu Nghĩa, ân ái một đời.”
“Động cơ giết người của ngươi, thật là làm người khinh thường.”
“Câm miệng!” Trần Hưng An hô: “Ngươi câm miệng!”
Đỗ Cửu Ngôn túm cổ áo của Trần Hưng An lên, cười lạnh nói: “Dám làm thì dám nhân. Ngươi là chuẩn bị uất ức đến chết sao?”
Trần Hưng An gào khóc, đánh tay của Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi buông ra, buông. Nghĩa a…”
Đỗ Cửu Ngôn ghét bỏ vứt hắn trên mặt đất, Trần Hưng An đi tìm Miêu Nghĩa.
Miêu Nghĩa cũng không thèm nhìn hắn.
bookwaves.com.vn
“Đại nhân! Chuyện đã xảy ra rất rõ ràng. Việc này là kế hoạch giết người của Trần Hưng An mưu đồ đã lâu. Hắn viết thư cho thủ hạ của Du Đại, dẫn bọn họ đến Miêu gia thôn, dùng canh gà câu dẫn bọn họ vào nhà của Miêu Nghĩa. Mà lúc những viết thơ này không biết là trước khi bọn họ đến, đã có người giết một nhà ba người Miêu gia.”
“Sau khi giết người, Trần Hưng An cũng không có đi mao xí, mà là ở trong viện tử chờ bọn hắn, có thể hắn vẫn cùng thổ phỉ nhiệt tình ôn chuyện. Trong lúc đó, hắn đổi đao, liền mang đao cũ đi hậu viện, nhét đao vào hố phân.”
“Ngay sau đó, Trầm bách hộ mang người tiến đến, sau một trường ác đấu, thủ hạ của Du Đại chết hết, kế hoạch của Trần Hưng An thiên y vô phùng, hoàn hảo chí cực.”
Đỗ Cửu Ngôn nói xong, trong ngoài hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả sáu tỷ tỷ cùng với phụ mẫu ca ca của Trần Hưng An, đều an tĩnh không có thanh âm.
Trần Hưng An là nam nhân a…
Hắn bởi vì thích Miêu Nghĩa, nên giết cả nhà của hắn, liền vì độc chiếm Miêu Nghĩa?
Đây là cái gì?
“Con mẹ nó.” Không biết là ai gắt một cái, “Suy nghĩ cả nửa ngày là một con thỏ gia, nam nhân thích nam nhân, còn giết cả nhà người ta.”
“Thật là ác tâm. Giết thì giết, ngươi xem đức hạnh của hắn, lại còn tự sát, còn khóc sướt mướt, còn để người đồng tình.”
“Con mẹ nó mới vừa rồi còn cảm thấy hắn thương cảm. Ta phải về nhà rửa mắt đã, tối nay là nuốt không trôi cơm rồi.”
Người Trần gia đứng ở cửa, ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, thật bất ngờ với kết quả này, lại không ngoài ý.
“Trần Hưng An.” Phó Thao ngưng mi, cũng lộ ra ghét bỏ, “Về lời của Đỗ tiên sinh mới vừa rồi nói, ngươi có gì dị nghị không?”
Trần Hưng An phảng phất không có nghe được, quỳ gối trước mặt Miêu Nghĩa, muốn đưa tay sờ mặt của hắn, nhưng lại bị Miêu Nghĩa đẩy ra, Trần Hưng An khóc hô: “Nghĩa ca.”
“Nếu ta sớm biết ngươi là người như thế, trước đây chính là nhìn ngươi bị người đánh chết, ta cũng sẽ không cứu ngươi về nhà.”
Miêu Nghĩa lui về phía sau, căn bản không muốn nhìn thấy hắn, gào thét nói: “Cha, nương, Tố Nương…Ta có lỗi với các ngươi, ta không nên cứu tên súc sinh này về nhà.”
“Nghĩa ca, cái tốt của ta đối với ngươi,ngươi đều không nhìn thấy sao?” Trần Hưng An vươn tay cho hắn xem, “Bởi vì ngươi thích tượng điêu khắc gỗ, nên ta liều mạng đi học, dù cho một đôi tay biến thành thô ráp xấu xí, ta cũng không hối hận do dự chút nào, bởi vì muốn gặp được ngươi, ta đi trăm dặm đường, ở tại nhà ngươi theo ngươi chịu khổ. Nhìn ngươi và Tố Nương tình chàng ý thiếp, mỗi ngày ta dày vò.”
“Ngươi áp tiêu cho người khác, vì để cho ngươi có thể sống, ta tiếp cận Du Đại và chu toàn hắn, ta bị bao nhiêu ủy khuất, đây cũng là vì ngươi.”
“Ta tốt với ngươi, còn tốt hơn Tố Nương đối với ngươi.” Trần Hưng An nói.
“Nhưng là bọn hắn, bọn hắn nơi nơi cản trở ta. Ăn cơm ngươi và Tố Nương ngồi chung một chỗ, xuất môn ngươi và Tố Nương vừa nói vừa cười, ngủ ngươi và Tố Nương khanh khanh ta ta. Trước đây, cái tốt của ngươi đều là cho ta.” Trần Hưng An gắt gao cầm lấy cánh tay của Miêu Nghĩa, “Ngươi thay đổi rồi, ngươi trước đây thích ta, vì sao ngươi phải thay lòng đổi dạ, vì sao!”
“Không có bọn họ, ngươi sẽ tốt với ta như trước, đánh nhau vì ta, bảo hộ ta, chọc ta cười.”
“Ngươi là của ta.” Trần Hưng An gào thét nói.
Miêu Nghĩa giật mình nhìn hắn, “Thích ngươi? Ta là nam nhân đường đường chính chính, tại sao ta phải thích ngươi. Ngươi cút, không nên đụng ta, cút!”
Lúc nói chuyện, hắn tức giận đến cực điểm, nhéo cổ áo của Trần Hưng An đẩy hắn ra ngoài.
“Ngươi thích ta, chính ngươi