Q1 – CHƯƠNG 149: PHẢI TỰ CUNG TRƯỚC
Dịch giả: Luna Wong
Thiếu niên lôi Mao lão đạo ra, bùm bùm cú đấm như mưa túi bụi một trận, Mao lão đạo gào khóc hô hô, “Cứu mạng a, ta, ta thật không phải lừa gạt.”
Thiếu niên thu tay, cả giận nói: “Vậy ngươi theo ta làm gì?”
“Ta hoài nghi ngươi là lừa gạt!” Mao đạo sĩ đứng lên.
“Người xấu thế, đáng để ta lừa cái gì?”
“Vậy ngươi vì sao xuất hiện ở trước mặt ta.” Mao đạo sĩ xoa lão thắt lưng, phía sau lưng và mắt, thiếu niên này đánh thật đau.
“Là ngươi theo dõi ta, ngươi có xấu hổ hay không!” Thiếu niên vung nắm tay, cổ của Mao đạo sĩ hách đến co rụt lại.
“Làm sao chứng minh ngươi không phải lừa gạt?”
“Ta có sách để chứng minh!” Thiếu niên giận dữ, “Làm sao chứng minh ngươi không phải lừa gạt?”
Bị lừa rồi! Mao đạo sĩ chớp mắt, “Sách gì, ta xem một chút.”
Thiếu niên không cho, “Ta không muốn lừa dối ngươi, nên ngươi cách xa ta một chút, chúng ta đừng ai để ý ai.”
“Không được.” Mao đạo sĩ nói: “Ta cũng không tin tà, ngươi nói đi, ngươi làm sao mới có thể đưa sách này cho bần đạo nhìn?”
Thiếu niên gắt một cái, “Không cho, ngươi đưa bao nhiêu tiền, ta cũng không cho.”
“Tiền, bần đạo có nhiều mà, ” Mao đạo sĩ sờ mó túi tiền, lấy ra một xấp ngân phiếu, “Một vạn lượng bạc!”
Thiếu niên cười lạnh một tiếng, phất phất tay, “Một vạn toán cái gì, tài sản của ta trăm vạn, quan tâm một vạn lượng này của ngươi sao?”
“Ta muốn sách.”
“Ta không lấy tiền. Ngươi còn theo ta, ta đánh ngươi tiếp.” Thiếu niên đi, Mao đạo sĩ đuổi theo phía sau, ” Như vậy, ngươi cho ta mượn sách liếc nhìn một cái, ta cọc tiền này cho ngươi, chỉ một mắt, cho ngươi một vạn lượng cũng được.”
Thiếu niên nhìn hắn hiển nhiên đang suy nghĩ, Mao đạo sĩ gật đầu bất điệt, “Ta phát thệ, ta chỉ liếc mắt nhìn, nếu như ta cầm sách của ngươi xong không trả lại cho ngươi, ta. . .sẽ bị thiên lôi đánh.”
“Ngươi muốn xem thế?” Thiếu niên nhìn Mao đạo sĩ.
Mao đạo sĩ thực sự quá tò mò, hắn nghiên cứu tinh tượng cả đời, cho tới bây giờ chưa nghe qua mười hai cái gì chòm sao, “Đúng, ta thực sự rất muốn xem.”
Thiếu niên đưa sách cho hắn, “Nhìn tuổi ngươi lớn thế, ta đây cho ngươi mượn liếc mắt nhìn, bất quá chỉ một mắt a.”
“Nhất định, nhất định.” Mao đạo sĩ đưa một vạn lượng ngân phiếu cho thiếu niên, “Một tay giao tiền, một tay giao sách.”
Thiếu niên cầm tiền siết sách nhìn chằm chằm Mao đạo sĩ, “Một mắt?”
“Đúng!” Mao đạo sĩ nói: “Chỉ một mắt.”
Thiếu niên buông tay, Mao đạo sĩ không kịp chờ đợi cầm sách, cười ha ha một tiếng, “Ngươi đứa ngốc này, bị lừa rồi!” Lúc nói chuyện liều mạng chạy xuống núi.
“Kẻ ngu si, kẻ ngu si a!” Mao đạo sĩ hô.
“Ngươi đứng lại đó cho ta, để ta bắt được, ta nhổ râu của ngươi!” Thiếu niên đuổi theo chạy hết nổi rồi, ở tại chỗ thở dốc.
Mao đạo sĩ chạy đặc biệt nhanh, vừa chạy vừa đắc ý, “Thiếu niên, ngươi ăn thêm mấy chén cơm đi, vừa ngu vừa vô dụng.”
Mao đạo sĩ một hơi thở chạy về hành cung của Quế vương, đóng cửa ngồi ở trước bàn, không kịp chờ đợi mở sách ra, “Tiểu tử, đấu với ta, ngươi còn non lắm.”
“Một vạn lượng mua một quyển sách, không thiệt!” Mao đạo sĩ hưng phấn cười.
Mở sách, trang đầu tiên thình lình thấy mấy chữ to, đập vào trong tầm mắt.
Muốn xem sách này, phải tự cung trước!
“Tự. . .tự cung?” Hai tay Mao đạo sĩ run run, khóe miệng co quắp, hắn cấp tốc lật ra sau, trong sách một chữ cũng không có, đến trang giấy đều xiêu xiêu vẹo vẹo, một điểm thành ý cũng không có.
“Không có khả năng a, không có khả năng!” Mao đạo sĩ ném sách trên mặt đất, nổi giận gầm lên một tiếng, “Ta hành tẩu giang hồ sáu mươi năm, ngày hôm nay tự mình lừa mình!”
“Tiền của ta a, một vạn lượng bạc a.”
“Ngươi tên tiểu tử thúi này, đừng để cho ta gặp lại ngươi, không thôi ta lột da ngươi dán lên đầu chó!”
“Giận, giận chết ta.” Mao đạo sĩ đấm ngực giậm chân, hận thiếu niên vô sỉ, hận bản thân bị ma quỷ ám ảnh, cư nhiên tin tưởng mười hai chòm sao gì đó.
bookwaves.com.vn
Cửa phòng bị người đẩy ra, Quế vương vẻ mặt ghét bỏ đi đến, “Hô to gọi nhỏ cái gì? Bị nữ nhân lừa?”
“Ngươi mới bị nữ nhân lừa!” Mao đạo sĩ ngẩng đầu một cái, thấy là Quế vương, nhất thời che miệng, “Nói sai, nói sai!”
Quế vương tốn hơi thừa lời, hắn cũng không phải bị nữ nhân lừa sao? Sau khi thành thân hắn đi rồi, đối phương cách chưa đến một tháng cũng đi, ghê tởm!
Ngủ với hắn còn chạy, hắn không tìm ra được nữ nhân kia rồi lột da làm thiên đăng thì không được.
Quế vương mất hứng, lạnh lùng thốt: “Ta cần hai tấm mặt nạ, trong vòng 3 ngày làm tốt cho ta!” Lúc nói chuyện, phất tay áo đi, đi mấy bước quay đầu lại nhìn sách không có chữ trên bàn Mao đạo sĩ: “Ngươi bị gạt sắc, hay lừa tài?”
“Một vạn lượng.” Mao đạo sĩ tức giận đấm ngực giậm chân.
Quế vương bõng dưng tâm tình tốt, cười ha ha, cầm sách lên lật trang đầu, thấy chữ phía trên, “Tự cung? Có thể, bên người gia vừa lúc thiếu người phục vụ.”
Mao đạo sĩ run chòm râu nhìn hắn, “Vương gia, người có điểm đồng tình chứ. Người là chủ tử, người làm chủ cho bần đạo a.”
Quế vương đảo đảo bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn Mao đạo sĩ, “Người nào lừa gạt ngươi?”
Mao đạo sĩ hình dung vẻ ngoài một chút, Quế vương giận tím mặt, ném sách, “Ngươi có bao nhiêu ngu xuẩn a, thiếu niên, thiếu niên, nhìn thấy thiếu niên ngươi không cảnh tỉnh chút a, Đỗ Cửu Ngôn chính là thiếu niên a.”
“Đỗ Cửu Ngôn?” Trong lòng Mao đạo sĩ vừa chuyển, lập tức nghĩ tới, “Đỉnh! Nàng tìm ta trả thù chuyện lừa bọn họ làm đỉnh.”
“Vương gia, đây chính là người phân phó bần đạo đi a.” Mao đạo sĩ nói: “Bần đạo cũng không quen, tiền của bần đạo bị lừa rồi.”
“Con hồ ly giảo hoạt này, chờ cho gia!” Quế vương nhặt sách lên, chỉ vào Mao đạo sĩ, nói: “Trong một ngày, làm xong cho ta!”
“Vương gia, bần đạo bị lừa là bởi vì người, một vạn lượng kia tốt xấu cũng phải bù lại cho bần đạo a.” Mao đạo sĩ hô.
Quế vương cả giận nói: “Tự ngươi ngu xuẩn, chạy đi cho người lừa, còn bảo ta tiếp tế tiếp viện cho ngươi, là mặt người lớn hay ta ngu?”
“Vương gia, bần đạo bị thua thiệt, người cũng mất mặt a.” Mao đạo sĩ cầm lấy ống tay áo của vương gia, một đôi mắt bầm đen, ai oán nhìn Quế vương, “Vương gia, lúc này người chớ keo thế, an ủi bần đạo một chút đi.”
Quế vương ghét bỏ đẩy tay hắn ra, “Xấu chết, đừng để cho ta thấy ngươi.”
“Vương gia, người. . . Người quá ác tâm. Người không thường tiền, ngươi tốt xấu cũng báo thù cho bần đạo chứ.”
Quế vương liếc nhìn hắn, nói: “Cho nên, ta bảo ngươi làm mặt nạ da người cho ta, ngươi nghe không hiểu tiếng người sao? Gia muốn đi báo thù!”
“Được, được, bần đạo làm ngay.” Mao đạo sĩ nắm bắt túi tiền, thương tâm ra ngoài.
Một vạn lượng a, tim của hắn cũng sắp nát.
Quế vương nhìn chằm chằm phong bì, niệm chuỗi tên, ngưng mi nói: “Lấy cái tên rách nát gì, cũng chỉ có Mao lão đạo mới có thể bị gạt.”
“Vương gia, vương gia.” Mao đạo sĩ truy qua đây, “Người đi lúc này, tìm được tức phụ nhi sao?”
Quế vương xoay người hung ác nhìn hắn, “Cái gì tức phụ? Ngươi lặp lại lần nữa.”
“Nữ nhân, nữ nhân ngủ với người đó.” Mao đạo sĩ lập tức đổi giọng.
Quế vương ngưng mi, trầm giọng nói: “Ta tháng giêng ly khai, nàng ba tháng liền đi, ngay từ đầu còn tìm thì được, nhưng lại để cho nàng chạy thoát. Hiện tại. . . Quỷ biết nàng chết ở đâu rồi.”
“Một nữ nhân đều bắt không được?” Mao đạo sĩ nói: “Không có người giúp nàng chứ?”
Quế vương không quan tâm cái này, “Ta để người vẽ bức họa âm thầm đi tìm, còn phái sáu tỳ nữ thiếp thân của nàng, chia ra phương hướng bất đồng đi tìm.”
“Đào ba thước đất, cũng phải tìm cho ra nàng.” Lúc nói chuyện Quế vương trở về phòng.
Mao đạo sĩ hỏi: “Tìm ra để. . . sống chung?”
“Diệt khẩu!” Quế vương rầm một tiếng đóng cửa.
. . .
Đỗ Cửu Ngôn đến Diêm sơn, còn chưa lên núi liền thấy Bả Tử dựa vào trên cây khô ở sơn khẩu, nghe được tiếng bước chân hắn ngồi xuống, hỏi: “Lừa tiền?”
“Ân. Ta xuất mã, phải mã đáo công thành.” Đỗ Cửu Ngôn phất phất ngân phiếu trong tay, Bả Tử từ trên cây nhảy xuống, tiếp nhận ngân phiếu nhìn thoáng qua, cười nói: “Mao đạo sĩ tinh minh như vậy, cư nhiên cũng bại ở trong tay ngươi.”
“Hắn là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, một lòng muốn lừa đồ của ta.” Đỗ Cửu Ngôn nghĩ đến《 Thập Nhị Tinh Tọa Thăng Tiên Đại Toàn của nàng, nàng vì nàng nên nghĩ thật nghĩ, xuất bản một bộ sách, nói không chừng có thể kiếm được một