Q1 – CHƯƠNG 154: THIẾP THÂN NHỤC BÁC
Dịch giả: Luna Huang – dán sát vật lộn
Trước mắt Đỗ Cửu Ngôn cũng là một mảnh đen kịt, muốn kéo vải xuống, lại bị đối phương kéo sợi dây ra buộc lại, nàng bắt lại đối phương, phanh một quyền đạp lên trên lỗ mũi đối phương.
Chợt nghe kêu lên một tiếng đau đớn.
Một quyền đánh vào bụng của nàng.
Nàng kéo cổ áo của đối phương một cái không động, đơn giản tự áp sát, ôm cổ của đối phương.
Hai người lấy một loại tư thế quỷ dị, ôm cùng một chỗ.
Đỗ Cửu Ngôn hướng mắt, ầm một tiếng, đánh vào trên mặt của đối phương.
Đối phương kêu đau một tiếng, chém ra một quyền, đánh vào bụng của Đỗ Cửu Ngôn.
Tỳ phế của Đỗ Cửu Ngôn giống như dời vị trí, hút miệng lãnh khí, nhấc chân đạp một cái, đối phương ngao một tiếng, muốn lui về phía sau cái cổ lại bị sống chết ôm lấy. Hắn cũng không tỏ ra yếu kém, khuỷu tay khẽ động, cằm của Đỗ Cửu Ngôn bị đánh tới, răng cũng như đang run rẩy trong miệng.
Trong đêm đen, chợt nghe tiếng hút khí xì xụp, kêu rên liên tục truyền tới và tiếng quyền bang bang.
“Có bản lĩnh buông tay, không cho phép ngươi ôm ta.”
“Ai muốn ôm ngươi, ngươi cho rằng ngươi thơm à.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Đối diện tức giận, Đỗ Cửu Ngôn quá lùn, treo trên cổ hắn đau.
“Có đi không?” Trên tường rào, một người bên trái nhìn hai bóng đen ôm cùng một chỗ dán sát vật lộn bên trong nhu ý môn.
“Gia nói hắn muốn tự mình giải quyết, nếu chúng ta lên, nhất định sẽ bị chửi.” Một người bên phải nói.
“Gia bị đánh.” Người bên trái nói.
“Gia cũng đánh người.” Người bên trái nói.
“Hình như gia bị thua thiệt.” Người bên trái nói.
“Đây là gia đang trong tay Đỗ Cửu Ngôn, ăn thua thiệt lần thứ bao nhiêu rồi? Đêm nay cũng sẽ không bị thua thiệt chứ?”
Hai người không hẹn mà cùng gật đầu.
Tiếng bang bang không dứt, hai người ngồi xổm trên tường rào, trước mặt lưới đánh cá ngăn, trong tay nắm tên, trong lúc nhất thời cư nhiên đã quên muốn làm gì, nhìn đến say xưa.
“Không tốt.” Người bên trái nói, “Có phải gia có chút không đúng hay không?”
“Lần trước… Thuốc bột.” Người bên phải nói xong, hai người tháo lưới đánh cá ra nhảy xuống tường vây, đi qua hỗ trợ.
Đỗ Cửu Ngôn một quyền đánh vào hốc mắt của người đối diện, đối phương kêu rên, còn một quyền đập bả vai nàng, một quyền này đi ra bất ổn, lực đạo cũng nhỏ rất nhiều.
Bookwaves.com.vn
Tiếng bước chân của những người khác truyền đến, ánh mắt của Đỗ Cửu Ngôn dâng lên, nhịn một quyền đã trúng xuống, một tay nắm lấy cổ tay của mình, gắt gao vặn một cái, tay quơ quơ của đối phương bị nàng nắm lấy, nàng kéo túi, trở mình, ngăn chặn người đối diện nữa nằm sau lưng hắn, đao đã để ở cổ của đối phương, “Đứng lại, đi lên nữa ta liền giết chết hắn.”
“Đỗ Cửu Ngôn!” Người bị hắn ép cổ chóng mặt không nhịn được, mềm nhũn nói: “Ngươi lại dùng thuốc bột, ngươi có xấu hổ hay không?”
Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn hút lãnh khí, cả giận nói: “Nói chuyện mặt mũi với ta, ngươi không với cao nổi.”
Ngươi, ngươi chờ cho ta!”
“Gia!” Hai thường tùy cầm đao không dám đi lên, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, “Nếu ngươi dám làm gia của chúng ta bị thương, chúng ta sẽ để ngươi phấn thân toái cốt, trọn đời không được siêu sinh.”
Đỗ Cửu Ngôn trừng đối phương một mắt, “Tránh ra, hắn không tìm phiền phức cho ta, ai muốn để ý hắn.” Lúc nói chuyện, nắm bắt mặt bầm tím của Quế vương, “Quế vương gia, ngươi có phải rảnh rỗi, cứ muốn không qua được với ta hay không?”
“Cư nhiên chạy tới đây giả trang tri huyện. Ngươi là đến thêu chỉ số thông minh cuối cùng với ta sao?”
Thần trí của Quế vương mơ hồ, nghe vậy mắng: “Ngươi điêu heo, ngươi chờ ta lột da ngươi.”
Lúc nói chuyện triệt để hôn mê.
“Xem ai chết trước.” Tay của Đỗ Cửu Ngôn nặng, thiếu chút nữa bị hắn đè ngã xuống đất, nàng dùng sức kéo hắn ra ngoài, “Tê! Thực sự là còn nặng hơn lợn chết.”
Con heo này! Đỗ Cửu Ngôn tức giận đạp Quế vương một cước, ngày hôm nay nàng nếu không mang theo thuốc bột phách hoa tử, phỏng chừng thật bị hắn bắt được, trên quyền cước, nàng rốt cuộc vẫn là yếu hơn hắn rất nhiều.
Chợt nghe y phục của Quế vương, ma sát trên mặt đất, một hồi công phu vạch tìm tòi.
Đỗ Cửu Ngôn lại đạp thêm hai chân.
“Ngươi… Ngươi dừng chân! Chúng ta thả ngươi đi, không cho phép ngươi động thủ động cước nữa.” Người bên trái là Cố Thanh Sơn, hắn nhìn mí mắt nhảy, tâm đau không dứt.
Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn, “Vậy các ngươi cút ngay, chờ ta đi ra rồi mới nói.”
Cố Thanh Sơn lôi kéo Hàn Đương, lui về sau hai bước.
Đỗ Cửu Ngôn xoa chân của mình, kéo Quế vương ra bên ngoài, vóc dáng hắn rất cao, coi như là không mập cũng là đặc biệt nặng. . .Hai cánh tay của nàng đau, vai đau, chân cũng đau.
Thật vất vả lôi người ra viện tử, không có lưới đánh cá bảo bọc, nàng mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu một cái từ trong lòng ngực sờ soạng lấy món đồ ra, mở bọc giấy ra, ném vào trên người Quế vương, nói: “Xem ám khí!”
Lúc nói chuyện, người lấy tốc độ cực nhanh nhảy lên tường vây, đảo mắt tiêu thất bên ngoài viện.
“Gia!” Trong đêm tối, Cố Thanh Sơn liền thấy Đỗ Cửu Ngôn ném hai thứ tròn vo gì đó lên người Quế vương, hắn tưởng hỏa cầu, ba bước hai bước chạy tới, cầm lấy muốn bỏ thì sửng sốt.
Hắn mở ra vừa nhìn, lại là bít tất của tiểu hài tử, cũng không thối, nhưng. . . Đúng là bít tất.
“Mạc danh kỳ diệu.” Cố Thanh Sơn ném bít tất, cùng Hàn Đương đỡ Quế vương đứng lên, “Gia, người mau tỉnh lại.”
Quế vương mở mắt ra, chỉ cảm thấy toàn thân đau rát, hít hơi xì xụp, “Điêu heo, trốn rồi?”
“Vâng!” Cố Thanh Sơn nói: “Gia, người bị thương ở đâu?”
Quế vương ngồi xuống, cả giận nói: “Nhìn không thấy sao, ta chỗ nào cũng bị thương.” Lúc nói chuyện hắn mò thấy thứ gì đó mềm mềm, nhặt lên, “Đây là cái gì?”
“Bít tất của tiểu hài tử.” Cố Thanh Sơn nói, “Đỗ Cửu Ngôn ném, ném trước khi đi.” Nhưng thật ra là ném trên mặt hắn.
Quế vương lập tức liền nghĩ đến tiểu hài tử sau lưng Đỗ Cửu Ngôn vào buổi sáng, hài tử kia. . . Hắn ném bít tất đứng lên, người lắc lư, nói: “Đi nấu nước cam thảo a, ta trúng độc.”
“Vâng, vâng!” Cố Thanh Sơn để Hàn Đương đi nấu, hắn đỡ Quế vương vào phòng.
Quế vương chầm chập đi tới, Cố Thanh Sơn nói: “Gia, Đỗ Cửu Ngôn biết là người, làm sao bây giờ?” Người của Lưu huyện lệnh da chỉ có một tấm, đêm nay Kiều Mặc mang ra ngoài thành, Quế vương ở nơi này ngồi đợi Đỗ Cửu Ngôn đến.
“Hắn không có chứng cứ, không dám thế nào.” Quế vương nói: “Nếu như ta không có đoán sai, kế tiếp hắn sẽ tìm hạ lạc của Lưu huyện lệnh.”
Chỉ có như vậy, Đỗ Cửu Ngôn mới có thể mang theo Lưu huyện lệnh chân chính chỉ ra và xác nhận hắn giả mạo.
“. . . Giết Lưu huyện lệnh?” Cố Thanh Sơn nói.
Quế vương xua tay, “Không cần, ta có biện pháp.”
Khóe miệng