Q1 – CHƯƠNG 160: BẮT NGƯỜI TRAO ĐỔI
Dịch giả: Luna Wong
Đỗ Cửu Ngôn thật nhanh lao ra ngõ nhỏ, mặt đường đều là người của Tây Nam, nàng cấp tốc lộn trở lại, nghe phía sau có người hô: “Đỗ Cửu Ngôn, ta thấy Đỗ Cửu Ngôn, nàng tiến ngõ nhỏ.”
“Đuổi!: Mọi người đuổi theo.
Trong ngõ hẻm hẹp, liền thấy một đám học sinh bạch y đuổi theo Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn chạy cực nhanh, thật nhanh leo tường, lên nóc nhà, lại nhảy xuống, trong nháy mắt, tiêu thất trong tầm mắt của mọi người.
“Chạy đâu rồi?” Mọi người tìm chung quanh.
“Phân công nhau tìm, tìm được rồi đánh một trận trước. Đều cầm gậy gộc lên.” Tiêu Thanh Phong ở trong góc ngõ nhỏ rút cây gậy trúc ra, phát mỗi người một cây.
Mọi người phân công nhau tìm.
Đỗ Cửu Ngôn bay qua tường vây, vào Hồng lâu, một tiểu nha đầu thấy nàng, sợ hết hồn, chỉ nàng nói: “Đỗ… Đỗ tiên sinh, người sao tìm đến sớm thế?”
“Mẫu Đơn cô nương ở đâu?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Tiểu nha đầu chỉ vào lầu hai, “Từ cầu thang đi lên phòng cuối cùng bên phải.”
“Mẫu Đơn cô nương.” Đỗ Cửu Ngôn đẩy cửa phòng của Mẫu Đơn ra. Mẫu Đơn đang khoác sa cân, rửa mặt, nghe được thanh âm quay đầu nhìn lại, nhất thời vẻ mặt kinh hỉ, “Đỗ tiên sinh, người rốt cục tìm đến ta a.”
Lúc nói chuyện, bắt đầu cởi quần áo, “Đỗ tiên sinh, nguyên lai người thích sáng sớm. May là tối hôm qua ta nghỉ ngơi, không thôi sáng sớm vẫn chưa dậy.”
Nói chuyện, Mẫu Đơn cũng chỉ còn lại có cái yếm và khỏa khố.
Bộ ngực to nổi lên, hưng phấn xóc nảy lên xuống, Đỗ Cửu Ngôn cầm lấy y phục ném cho nàng, nói: “Ta không phải đến ngủ với ngươi, ngươi mặc quần áo tử tế, đi với ta một chuyến.”
“Làm gì?” Mẫu Đơn phát hiện hai gò má của nàng có mồ hôi, liền biết nàng có chuyện, cũng không áp sát, vội bắt đầu mặc quần áo, “Ta hỏi một chút, có phải nguyện ý hỗ trợ hay không, chỉ cần người phân phó, Mẫu Đơn xuống chào dầu cũng sẽ không tiếc.”
Đỗ Cửu Ngôn chờ ở cửa, Mẫu Đơn còn muốn ngồi xuống hoá trang, Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo nàng đi, “Không cần hóa cũng rất đẹp, đi!”
“Tiên sinh, người nói là sự thật a.” Mẫu Đơn cười khanh khách, hoa trên đầu cũng không có mang, bị Đỗ Cửu Ngôn từ hậu môn mang đi ra ngoài, Mẫu Đơn hỏi: “Đỗ tiên sinh, chúng ta đi đâu a?”
Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Buôn bán.”
“Đỗ tiên sinh đưa ta đi buôn bán, ta cũng không dám thu tiền.” Mẫu Đơn che mặt nhẹ nhàng mà cười.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không. Ngươi không nhất định phải thu tiền, ngươi còn phải hung hăng thu.”
“Vâng!” Mẫu Đơn cười xác nhận.
Cố Thanh Sơn từ trong phòng Quế vương bưng khay đi ra, Kiều Mặc thủ ở trong viện tử, nhìn hắn nói: “Thanh Sơn ca, lúc nào chúng ta trở về trấn Trấn Viễn a.”
Ca ca của Kiều Mặc vốn là thuộc hạ thị vệ của Quế vương, sau này Quế vương rời bến, ca hắn Kiều Nghiễn liền mang theo hắn đi cùng, năm đó lúc đi hắn chỉ có mười lăm tuổi, vẫn là thuộc hạ nhỏ tuổi nhất của Quế vương.
Kiều Mặc có chí lớn, cho nên khi nghe nói Quế vương dựng kỳ tạo phản, hắn là người thứ nhất hưởng ứng, từ đó vào mắt Quế vương.
Nhưng cũng chỉ là vào mắt. Bởi vì lý tưởng của hắn quá mức rộng lớn, rất không đòi Quế vương thích.
“Gấp cái gì, gia làm việc tự có chừng mực.” Cố Thanh Sơn đi trù phòng đưa chén dĩa. Tại trù phòng chỉ có hai bà tử, hắn đi vào không ai ở, buông chén dĩa xuống hắn xoay người muốn đi, bỗng nhiên chóp mũi có làn gió thơm đảo qua, xuất hiện một mỹ nhân kiều mị.
Bookwaves.com.vn
“Ca ca!” Mỹ nhân hướng về phía hắn vung khăn, “Ta lạc đường, ca ca có thể chỉ đường cho ta hay không?”
Trong đầu Cố Thanh Sơn nhất thời hiện ra nữ nhân hậu viện của Quế vương, đẹp hơn người trước mắt, phong tao hơn người trước mắt, so với người trước mắt này. . . Cố Thanh Sơn biến sắc, mắng: “Huyện nha trọng địa người rảnh rỗi không được vào, ngươi từ đâu tới tốc tốc về đó, bằng không ta bắt ngươi vào ngục.”
Mẫu Đơn vung khăn, “Ca ca thật là lòng dạ độc ác, chỉ đường một cái cũng không được sao?”
“Cút!” Cố Thanh Sơn choáng váng đầu, hắn cảm thấy tức giận. Huyện nha Thiệu Dương này đơn giản là hỗn loạn bất kham, loại người gì cũng có.
Mẫu Đơn dậm chân,”Không đi, không đi.” Nàng khẽ động, trước ngực xóc nảy phong cảnh vô hạn, Cố Thanh Sơn không mắt nhìn, sờ đao trên người, phát hiện không có mang, hắn nhắm mắt lại nói: “Không đi nữa, ta không khách khí với người.”
Phanh!
Sau đầu đau xót, trước lúc Cố Thanh Sơn té xỉu, nghe được có người ghé vào lỗ tai hắn nói: “Có phải là nam nhân hay không, Mẫu Đơn cô nương đẹp như vậy cũng không động tâm.”
“Thì đó thì đó, Đỗ tiên sinh, đây nhất định không phải là nam nhân.”
Cố Thanh Sơn ngẹo đầu, hôn mê.
“Kiều thị vệ, Trình tiên sinh Tây Nam bái kiến đại nhân, nói đại nhân không gặp thì không đi.” Hoàng thư lại cười híp mắt qua đây, “Ngươi xem, nếu như đại nhân không đi, người đi thay một chuyến?”
Hoàng thư lại vừa nói chuyện, mắt nhìn trong viện.
Vị Lưu huyện lệnh này thực sự là quá cổ quái, thứ nhất là nháo, nháo xong đóng cửa không ra, chuyện trong nha môn đều ném cho hắn quản, thật để cho người không nghĩ ra.
“Ngươi đuổi không đi?” Kiều Mặc thấy Cố Thanh Sơn không trở về, hắn không dám đi, một hồi nếu như Quế vương có việc, sẽ không có người ứng.
Hoàng thư lại lắc đầu, “Vị này chính là Trình Công Phục của Tây Nam, tiểu nhân nào dám tùy tùy tiện tiện đuổi đi, hoặc là người thỉnh đại nhân đi xem đi, hoặc là, người thay thế đi một chuyến?”
“Được rồi.” Kiều Mặc nói: “Ngươi đi chiếu cố trước, ta lập tức tới ngay.”
Hoàng thư lại đi, Kiều Mặc cách cửa nói với Quế vương: “Gia, thuộc hạ đi trù phòng một chuyến, lại đi tiền nha.” Lúc nói chuyện hắn đi trù phòng, Cố Thanh Sơn cũng không ở bên trong, hắn hô hai tiếng không ai ứng, vừa quay đầu liền thấy trong viện tiến đến một vị nữ nhân kiều mị.
Ném khăn, hướng về phía hắn cười, “Tiểu đệ đệ, ta lạc đường, người có thể chỉ đường không?”
Đầu Kiều Mặc ong ong hưởng, lập tức liền nghĩ đến một viện tử nữ nhân của Quế vương, cau mày nói: “Huyện nha trọng địa, người rảnh rỗi chớ vào, tốc tốc ly khai.”
Thế nào thủ hạ của Quế vương, thấy nữ nhân xong biểu tình hoảng sợ nói y chang nhau? Mẫu Đơn cười khanh khách đi tới, vung khăn, hương khí chui vào trong mũi