Q1 – CHƯƠNG 181: THỊT CƠ BẮP A
Dịch giả: Luna Wong
“Nói là vụ án này?” Tiết Nhiên hôm nay không đi, nên sau khi Lưu Vanh Cần trở về, hắn tìm ra hồ sơ sáu năm trước, ngưng mi nói: “Không dùng chứng cứ phủ định?”
Lưu Vanh Cần trả lời: “Hắn có chứng từ của hạ nhân Nghiêm phủ cùng với nhi tức Nghiêm Trí.” Lúc nói chuyện, lại nói: “Án này mặc dù không có lập án, vừa không có tấu lên phúc tra, trên có trình tự trên có không thích hợp. Nhưng án kiện không có bất cứ vấn đề gì.”
“Bất quá, trình tự là nha môn đi, không có quan hệ gì với hắn. Nếu Lưu đại nhân cảm thấy không có vấn đề, như vậy thì hết thảy đều là được phép.”
Lưu Vanh Cần nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Đầu lông mày của Tiết Nhiên chăm chú nhíu lại, ném hồ sơ sang một bên, Lục Trán bưng nước trà mới pha lên, cười nói: “Sư huynh xin bớt giận, không đáng tức giận.”
Tiết Nhiên cau mày, nói: “Một án tử tiếp án tử, hiện tại danh tiếng của hắn càng mạnh.”
“Một mình hắn đơn đả độc đấu, có thành đại khí gì. Tây Nam trăm năm há là một người có thể rung chuyển.” Lục Trán lại cười nói.
Tiết Nhiên như trước khó tiêu phiền muộn trong lòng, thậm chí mơ hồ lo lắng.
…
Đỗ Cửu Ngôn lại uống nửa vò rượu, ăn hai phần đồ nướng, lúc nhìn lão bản tiệm đồ nướng, một biến thành hai người.
Nàng ngưng mi, lắc đầu, nói: “Không phải nói rượu không say, thế nào ta uống choáng thế.”
“Người đây…” Lão bản qua đây, dở khóc dở cười, “Đỗ tiên sinh, ngươi uống quá nhiều rồi, hai vò, đổi là ai cũng sẽ say.”
Đỗ Cửu Ngôn thở dài, đặt bạc lên bàn, lảo đảo đứng dậy, “Bất quá rượu này quả thực rất ngon, hôm nào ta đến, lại chia cho ta uống chút.”
“Người nghỉ một lát tỉnh rượu mới đi.” Lão bản đỡ nàng ngồi xuống, “Rượu còn rất nhiều, người muốn uống tùy thời đến đều có.”
Đỗ Cửu Ngôn có chút đi bất ổn, được lão bản đỡ ngồi xuống một cái bàn, lại tìm khăn đắp cho nàng, Đỗ Cửu Ngôn lệch qua ghế mê ngủ gật.
Không biết qua bao lâu, chợt nghe đã có thanh âm quen thuộc, vừa nói chuyện vừa đi tới, “Đi mấy nhà rồi, vẫn là bên này ăn ngon.” Lại nói: “Lão bản, cho mười phần đồ nướng.”
“Được.” Lão bản làm đồ nướng, lại nhịn không được nhìn thoáng qua người thiếu niên ngồi ở trước bàn, thấp giọng nói với lão bản nương: “Ngươi xem một chút, thiếu niên này thật là đẹp mắt a.”
Lão bản nương gật đầu, nói: “Là đẹp, vóc dáng lại cao, ngươi xem chân hắn kìa, thật đúng là dài a.”
Dứt lời, vừa vặn chân dài thiếu niên duỗi một cái, đầu lông mày đắc ý.
“Gia!” Cố Thanh Sơn ghé vào bên tai Quế vương, thấp giọng nói: “Người xem bên kia.”
Quế vương thu hồi đùi, nhìn vào trong, nhất thời nhãn tình sáng lên, đứng dậy sải bước lớn đi qua, chắp tay khom lưng nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn đang ngủ.
“Thanh thiên bạch nhật uống say?” Quế vương dùng chân đá chân của Đỗ Cửu Ngôn, “Điêu heo, tỉnh tỉnh!”
Đỗ Cửu Ngôn ninh ninh đầu lông mày, miễn cưỡng tĩnh mắt, đảo qua hắn, nói: “Cách xa ta ra, không thôi nôn đầy người ngươi!”
Dứt lời, lại ngủ.
“Hắc!” Quế vương hắc hắc dùng chân câu ghế qua đây, ngồi ở đối diện Đỗ Cửu Ngôn, mắt lé liếc nhìn nàng… Lông mi còn thật thanh tú, đuôi mắt rất dài hơi nhếch lên, lông mi như cánh chim dán trên mặt, mũi cũng không sai, cao thẳng khéo léo, miệng chu, khóe môi nhếch lên khóe môi nhếch lên dáng tươi cười.
Tiểu tử này…lớn lên thế này? Hắn còn chưa từng nhìn kỹ.
Bookwaves.com.vn
“Ẻo lả!” Quế vương vỗ bàn một cái, hô: “Đỗ Cửu Ngôn, ta có lời muốn nói với ngươi, tỉnh tỉnh.”
Đỗ Cửu Ngôn mở mắt ra lại quét hắn một mắt, “Ta hiện tại không rảnh nói chuyện với ngươi, cách xa ta một chút.” Lúc nói chuyện nàng chống trán ngồi lên, mị mắt nhìn hắn, “Ngươi không nên không đi, ta liền gọi người a!”
Cư nhiên lại dùng mặt thật lắc lư qua đây.
“Đi, đi.” Quế vương ném chăn của nàng đang đắp sang bên, đi bắt bả vai nàng. Đỗ Cửu Ngôn vỗ tay hắn, “Ngươi là có bao nhiêu rảnh rỗi, ta nghỉ một lát liên quan gì đến ngươi?”
Quế vương cả giận nói: “Ngươi một thân mùi rượu, ảnh hưởng khẩu vị của ta!”
Đỗ Cửu Ngôn không phản ứng hắn, đứng dậy chuẩn bị đi, Quế vương thấy nàng đi lao lực, đưa tay đi bắt bả vai nàng, Đỗ Cửu Ngôn phản ứng rất nhanh, một quyền chém ra, Quế vương tránh ra nhưng không đứng vững, tay để ở ngực của nàng, chòm ra trước nằm úp sấp, đè Đỗ Cửu Ngôn trên tường.
Đỗ Cửu Ngôn như búp bê tranh tết, bị người nào đó ấn ngực, dính trên tường, nàng mở mắt ra, mặt không thay đổi nhìn Quế vương.
Quế vương nhìn nàng, vẻ mặt kinh ngạc, “Yêu! Không nhìn ra a, trước ngực còn thật sự có cơ, chính là có chút mềm.” Quế vương, lại ấn hai cái.
Đỗ Cửu Ngôn nghiêng đầu nhìn hắn, “Đố kị ta thịt nhiều?”
“Đó cũng không phải.” Quế vương buông tay ra, bỉu môi nói: “Chính là không nghĩ tới.” Lúc nói chuyện, cúi đầu nhìn bộ ngực của mình, lấy tay ấn ấn.
“Không rắn chắc bằng ta, quá mềm không được.” Hắn nói, chợt nghe sau tai kéo tới một trận gió, hắn ngẩn ra…
Phanh!
Cái ót đau xót, hắn quay đầu, liền thấy Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía hắn lắc lắc cái ghế trong tay, “Ngươi cũng không tệ, cái ót có thịt.”
“Điêu…” Quế vương trước mắt tối sầm, Cố Thanh Sơn và Hàn Đương ba bước thành hai bước tiếp nhận Quế vương.
Đỗ Cửu Ngôn thả ghế vỗ tay một cái, lảo đảo tiến lên đây, đá Quế vương một cước, chắp tay đi ra ngoài, vừa đi vừa lầu bầu…
Cố Thanh Sơn và Hàn Đương liếc nhau, lại nhìn Quế vương té xỉu, tép tép miệng, Hàn Đương hỏi: “Cần…cần báo thù không?”
“Vẫn là chờ gia tỉnh lại mới nói.” Cố Thanh Sơn cõng Quế vương, Hàn Đương nói với lão bản: “Đồ nướng xong chưa? Ta mang đi.”
Lão bản đều hách đến bối rối, gật đầu nói: “Xong, xong rồi.”
Quế vương hôn mê ngủ thẳng sáng ngày thứ hai mới tỉnh, tay giật giật, hư không bắt một trảo, Cố Thanh Sơn nói: “Gia, đau đầu sao, có muốn gọi đại phu đến xem hay không?”
“Ta đều tỉnh dậy ngươi mới thỉnh đại phu?” Quế vương ngạc nhiên nhìn hắn, “Ra ngoài, thấy ngươi đầu càng đau.”
Cố Thanh Sơn ủ rũ ra ngoài.
Quế vương xoa cái ót ngồi dậy, lạnh buốt nói: “Chờ cho gia, gia không chơi đùa ngươi khóc kêu cha gọi mẹ thì thôi!”
“Gia!” Cố Thanh Sơn đẩy ra một cái khe cửa, “Cái kia… Có người cầu kiến.”
Quế vương cả giận nói: “Ai cầu kiến, nói ta không rảnh.”
“Là Đỗ tiểu công tử.” Cố Thanh Sơn nói.
Đỗ tiểu công tử? Quế vương cọ một chút đứng dậy, nói: “Để hắn tiến đến. Nhóc con, lại còn dám đến gặp ta, gạt ta ba mươi lượng ngày hôm nay ta phải để hắn nôn ra.”
Quế vương sửa sang lại y phục, ngồi ở sau án thư, chờ củ cải nhỏ.
Một hồi, chỉ thấy một tiểu hài tử chỉ tới trên đầu gối, mặc một bộ đoản quái xanh ngọc, bạch bạch nộn nộn chậm rãi bò lên cầu thang, nghễnh đầu đi tới, hướng về phía hắn chắp tay, “Đỗ Hồng Lân khấu kiến vương gia.”
“Tiểu hài tử.” Quế vương gõ bàn một cái nói, hung tợn nói: “Ngươi ăn gan báo, lại còn dám một mình tới gặp ta?”
Củ cải nhỏ chắp tay, nãi thanh nãi khí quy củ nói: “Vương gia, người là yêu quái ăn thịt người sao?”
“Cái gì yêu quái ăn thịt người? Bổn vương dung mạo như thiên tiên, ngươi thấy qua yêu quái xinh đẹp như ta chưa?” Quế vương nói.
Củ cải nhỏ ồ một tiếng, nói: “Người không phải yêu quái, ta tại sao phảu ăn gan báo mới tới gặp người, đúng không?”
Hắn nhất phó hình dạng đàm phán, rất chính kinh.
Quế vương ngưng mi nhìn hắn, “Đừng quanh co với ta, ngươi tới làm gì, đưa ta ba mươi lượng?”
Bookwaves.com.vn
“Chuyện quá khứ không nên nhắc lại a, nói xong ta rất xấu hổ, vương gia người lúng túng hơn