Q1 – CHƯƠNG 19: KHÔNG THỂ MẮNG NGƯỜI
Editor: Luna Huang
Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, chắp tay nhìn Tiết Nhiên, nhướng mày nói: “Ta vốn là muốn vào, nhưng bây giờ thấy các ngươi, ta thay đổi chủ ý rồi.”
Lúc nói chuyện liền muốn đi.
Tiết Nhiên bị chọc giận mà cười, “Ngươi cuồng vọng không coi ai ra gì như vậy, cho dù tương lai làm tụng sư, cũng tất nhiên là một tên xúi bẩy mắt vô pháp kỷ, một lòng chỉ vì muốn nổi tiếng, người như ngươi vậy, không quan học thu đâu!”
Người như vậy hắn thấy nhiều, thi đậu tú tài lại không biết tiến thủ, cho rằng biết nói mấy câu, đọc một lần《 Chu Luật 》là có thể làm tụng sư.
Đồng thời tự tin cho rằng, chỉ cần mình đến, thì nhất định có thể thi đậu, trở thành tụng sư danh dương thiên hạ.
Buồn cười, Tây Nam hành hội gần trăm học sinh, mỗi người đọc đủ thứ thi thư đọc thuộc《 Chu Luật 》, bên trong thậm chí còn có vị trạng nguyên Thuận Thiên năm thứ tư, thì sao, cũng thi mấy lần mới hợp cách.
Ở Tây Nam hành hội, mặc kệ ngươi là ai, cũng phải thủ quy củ của nơi này.
Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên dừng lại nhìn Tiết Nhiên, tự tiếu phi tiếu.
Tiết Nhiên sợ hết hồn, lập tức nghiêm mặt nói: “Không phục, muốn nháo sự ngươi còn non lắm.”
Hắn hận nhất loại người không có năng lực, còn tự cho mình là rất cao này.
“Tiết Nhiên đúng không!” Đỗ Cửu Ngôn ưu tai du tai đạc bộ trở về, nhìn Tiết Nhiên từ trên xuống dưới, “Ngươi tức giận như vậy, là bởi vì ta chỉ là tú tài, hay là bởi vì ta không có sư môn, hay là cảm thấy ta đọc hai ngày là quá ít?”
“Ngươi cứ nói đi.” Tiết Nhiên cả giận nói.
“Ha hả!” Đỗ Cửu Ngôn cười.
“Ha hả!” Củ cải nhỏ cũng cười theo.
Tiết Nhiên tức giận choáng váng đầu, đỡ lấy bàn, cả giận nói: “Thượng lương bất chính, hạ lương oai!”
“Khảo hạch tụng sư, có văn bản quy định rõ ràng, người có công danh từ sinh đồ cùng với sinh đồ trở lên, có thể tham gia khảo hạch tụng sư.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Mục đầu tiên, ta hợp cách!”
“Khảo hạch tụng sư, không có văn bản quy định rõ ràng, sinh đồ cần sư môn.” Lúc nói chuyện nàng hướng lên trời chắp tay, “Nếu thật cần sư môn, như vậy ta chính là học sinh của tổ sư gia Thái tổ hoàng đế. Thế nào, ngươi cảm thấy sư môn này không đủ tư cách?”
Da mặt của Tiết Nhiên run.
“Mục này, ta hợp cách!” Đỗ Cửu Ngôn nói tiếp: “Mặc dù ta đọc trong hai ngày, nhưng《 Đại Chu Luật 》ta đã thuộc có thể trả. Mới vừa rồi ta mời ngươi khảo hạch ta, tiên sinh không muốn, đây cũng không phải là vấn đề của ta. Mục này ta hợp cách.”
Tiết Nhiên giơ tay lên vỗ bàn, không đợi hắn vỗ kêu tiếng, bỗng nhiên một thanh âm của bàn vang lên, hắn kinh ngạc.
“Vỗ bàn, ta cũng biết!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nếu nói nhân phẩm của ta? Ta vào cửa khách khí, cung kính! Nhưng đệ tử của ngươi cách cửa pha trò nói ta là chó, ta cũng nhịn, tiên sinh cho là nhân phẩm của ta thế nào?”
Vọng Thư Uyển.com
“Ngươi làm sao?” Ngoài cửa, trong đám Chu Ngọc Nham có người không phục, hô: “Ngươi đọc hai ngày sách cũng dám vỗ ngực xưng tên. Coi như là chó cũng tự mình hiểu lấy, mà ngươi không có. Ngươi đến chó cũng không bằng!”
Đỗ Cửu Ngôn chuyển ánh mắt, tìm được thiếu niên nói chuyện, niên kỉ mười bảy mười tám, nhìn rất non mịn, lúc này ưỡn ngực khiêu khích nhìn nàng.
“Nói ta không bằng chó, ta làm sao?” Đỗ Cửu Ngôn đi tới, hướng về phía thiếu niên cười cười, bỗng nhiên nhấc chân phịch một tiếng đạp người nói chuyện ngã xuống đất, một cước đạp này của nàng hạ vào bụng đối phương, cười lạnh nói: “Tiểu tử, như vậy thế nào?”
Xôn xao!
Tất cả mọi người sợ ngây người, đều là người đọc sách, tay trói gà không chặt, dù là đánh nhau cũng đều là giơ quả đấm cố làm ra vẻ, quá cũng bất quá túm tóc cào mặt mà thôi.
Ai có thể dự đoán được, thiếu niên gầy yếu này, một câu nói không hợp liền động thủ.
“Làm càn!” Tiết Nhiên tức giận vọt ra, “Ngày hôm nay ngươi không chịu nhận lỗi, mơ tưởng ra khỏi cái cửa này.”
Niên thiếu bị Đỗ Cửu Ngôn đạp trên mặt đất, đau gào khóc sắc mặt phồng tím, nước mắt đảo quanh.
“Muốn can ngăn?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn một đám người vây tới, “Chỉ bằng các ngươi, thêm hai mươi người cũng vô dụng.”
“Dám khi dễ cha ta, đánh các ngươi.” Củ cải nhỏ giơ quả đấm, chống nạnh đứng ở bên chân Đỗ Cửu Ngôn.
Tất cả mọi người co rúm lại, chỉ cảm thấy ngày hôm nay chọc một đôi phụ tử lưu manh.
Đỗ Cửu Ngôn cúi đầu nhìn thiếu niên: “Nói thì nói đi, giảng đạo lý thì giảng đạo lý đi, mắng chửi người là ngươi không đúng! Cha nương ngươi cho ngươi đọc sách, cũng không dạy ngươi làm người thế nào! Ngày hôm nay