Q1 – CHƯƠNG 192: LỰA CHỌN NHÂN SINH
Dịch giả: Luna Wong
“Được, được, vậy ta đi tìm bạn học của ta.” Lúc nói chuyện Diêu Khải Tân chạy ra ngoài, một đường đến huyện nha mời Miêu thư lại, hai người tuổi tác đều đang hai mươi bảy hai mươi tám, đều là trúng tú tài liền dừng lại.
Gia cảnh Diêu Khải Tân tốt chút, Miêu thư lại không có cách nào, dấn thân vào tạp dịch, bỏ khoa thi nuôi gia đình sống qua ngày.
“. . . Các ngươi mời tụng sư? Nhưng là án tử đã đưa đi hình bộ thẩm rồi. Các ngươi yêu cầu lật lại bản án phúc thẩm, hầu như vô vọng.” Miêu thư lại nói.
Diêu Khải Tân gật đầu, nói: “Nội tử và di tỷ suốt ngày khóc, vi mẫu tổn thương bởi bất công, hôm nay có tụng sư nguyện ý nhận tụng án, chúng ta làm sao cũng phải thử một lần.”
Miêu thư lại tò mò hỏi: “Thỉnh tụng sư nơi nào, không phải là lừa tiền của các ngươi chứ?”
“Đỗ Cửu Ngôn!” Diêu Khải Tân nói.
Miêu thư lại kinh ngạc, “Là Đỗ Cửu Ngôn mới vừa rồi biện án Nghiêm Trường Điền giết hoa nương?” Lúc nói chuyện có chút kích động, “Tụng án hắn đánh chúng ta đều xem qua, mỗi một chuyện đều đặc biệt đặc sắc.”
Diêu Khải Tân đối với chuyện có thể mời được Đỗ Cửu Ngôn cũng cảm thấy may mắn. Miêu thư lại suy nghĩ một chút, lại nhụt chí nói: “Thế nhưng hắn đến cũng vô ích, coi như là biện hộ có tội, cũng giảm không được hình phạt.”
“Tính chất quá ác liệt. Ngươi không thấy được phán từ của Hạ Thành, thấy được ngươi sẽ hiểu, muốn lật lại bản án có bao nhiêu khó.” Miêu thư lại thở dài.
Đường thẩm ngày đó Diêu Khải Tân đi nghe rồi, nên ít nhiều hắn cũng có thể đoán được một ít, nhân tiện nói: “Bất kể như thế nào, cũng muốn nhờ Miêu huynh thông báo dẫn tiến một phen.”
Nha môn có người dễ làm việc, coi như là làm công sự bình thường, ngươi lấp bạc cũng không nhất định có thể lập tức xử lý, coi như là tụng sư như Đỗ Cửu Ngôn, địa phương chưa quen thuộc, cũng thế.
“Được, một hồi ngươi tới, trực tiếp đi vào tìm ta, ta sẽ dặn dò người gác cổng.”
Hai người nói, Diêu Khải Tân đi về nhà, nhưng người một nhà đã ly khai, hắn vội vã chạy tới Lý phủ.
“Nói xong rồi, một hồi ta trực tiếp đưa trạng chỉ qua là được.” Diêu Khải Tân nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Hắn. . . Hắn nói phán từ của Hạ Thành viết rất bén nhọn, có thể thấy được rất phản cảm với bán án này, nếu muốn lật lại bản án, Đỗ tiên sinh người. . . Người sợ rằng phải làm thêm chút chuẩn bị.”
“Được!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Khổ cực ngươi rồi.”
Diêu Khải Tân phất tay, nói không. Hắn có chút khẩn trương, nhưng lộn lại vừa nghĩ, lại cảm giác mình không nên như vậy, hắn lớn hơn Đỗ Cửu Ngôn đến mấy tuổi lận, thế nào khẩn trương.
Nghĩ tới đây, hắn len lén quan sát Đỗ Cửu Ngôn, mơ hồ minh bạch, mặc dù thanh niên nhân tuổi còn nhỏ, nhưng trầm ổn cùng khí độ quanh thân, tuyệt không phải người thường có thể so sánh.
“Cửu Ngôn.” Đậu Vinh Hưng nói: “Muốn đi căn phòng án phát không?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, do Lý Minh Châu dẫn đường vào nội viện.
Lý phủ là trạch tử mua sáu năm trước khi Mã Ngọc Nương tới, một viện tử to nhị tiến, hậu viện phá cách cục vốn có, lại thêm mấy viện tử.
Nên toàn bộ hậu viện có vẻ phi thường chen lấn, chớ nói giả sơn nước chảy, ngay cả hoa cỏ cây cối cũng không có trồng mấy cây.
Bọn họ đi vào, liếc mắt liền thấy dưới hành lang chính viện phủ, đứng năm vị nữ nhân phi ma để tang, thần tình thẩn thờ, hành lễ với mấy người Lý Minh Châu.
“Bốn vị nha hoàn bên người nhạc mẫu, Kim Tú, Kim Ấn, Kim Nghệ, Kim Dung. Năm ngoái Kim Nghệ đã chết, cũng chỉ còn lại có ba người các nàng.” Lý Minh Ngọc giới thiệu cho Đỗ Cửu Ngôn, “Hai vị này một vị Đào di nương, một vị Khương di nương.”
(Luna: Là tác giả ghi lên Lý Minh Ngọc không phải ta sửa nha)
Đỗ Cửu Ngôn quan sát năm, ba nha hoàn nói là nha hoàn, nhưng nhìn qua niên kỷ đều không nhỏ, chắc là chuẩn bị tự chải đầu không gả, hai vị nhìn qua nhìn qua ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, Đào di nương bị mù một mắt, Khương di nương nhìn qua hoàn hảo, dung mạo cũng tương đối đẹp.
“Còn có một vị Phương di nương, sau khi gặp chuyện không may trở về Hải Hương các rồi. Đêm đó phụ thân liền. . .chết ngay trong phòng của nàng.” Lý Minh Ngọc nói.
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn chào hỏi mọi người, “Mang ta đi căn phòng của vị Phương di nương này đi.”
“Ở đây.” Lý Minh Ngọc chỉ chỉ chính viện, “Nàng ở nơi này.”
Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi, “Vậy mẫu thân ngươi nghỉ ngơi ở đâu?”
“Bên kia.” Lý Minh Ngọc chỉ vào gian phòng thấp bé dường như sài phòng một bên.” Là viện tử của nàng. Còn lại đều là căn phòng của thiếp khác trong nhà.”
Vị Lý Chấp này thật là có thể a, ở trong viện chính thê mua, ném chính thê vào một phòng thấp bé, mà hắn lại mang theo thiếp thất âu yếm, đường hoàng ở tại chính viện.
Không thể không nói, vị Lý đại nhân này còn ác liệt hơn Nghiêm Trường Điền a.
Tốt xấu, trong Nghiêm phủ, Liễu thị còn có hình dạng của chủ mẫu, mặc dù Liễu thị bị khinh bỉ nhưng cũng không bị đánh thương đánh cho tàn phế!
Bất quá, Mã Ngọc Nương cũng thực sự là. . . Đỗ Cửu Ngôn một lời khó nói hết.
“Đi thôi.” Nàng vào chính viện, tất cả mọi người đi theo một lời phía sau nàng, căn phòng của Phương di nương đã thu thập qua, trên giường đắp vải thuần trắng, khắp nơi đều lộ ra một cổ tử khí, Đỗ Cửu Ngôn xốc vải trắng lên, trên giường cũng không có thứ gì.
“Kim Tú, Đỗ tiên sinh là tới biện tụng cho nương ta, ngươi nói một lần từ đầu tới đuôi chuyện đêm đó cho Đỗ tiên sinh nghe.” Lý Minh Châu nói.
Lý Minh Châu vừa nói, năm người vẫn theo nhất thời cả kinh, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, Khương di nương không dám tin nói: “Tụng sư sao, biện tụng cho phu nhân?”
“Ân.” Lý Minh Châu nói: “Các ngươi không nên hỏi nhiều. Để Kim Tú nói lại chuyện đêm đó.”
Kim Tú kích động nhìn Đỗ Cửu Ngôn, quỳ xuống, nói: “Đỗ tiên sinh, phu nhân chúng ta mệnh khổ, van cầu người nhất định phải mau cứu nàng.”
“Kim Tú!” Quách phu nhân nói: “Nói chính sự, khóc sướt mướt có ích lợi gì.”
Kim Tú gật đầu, ngẩng đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, hồi ức chuyện đêm hôm đó.
“Hôm đó lão gia vừa hạ nha trở về. Lúc đó ta và phu nhân ở trước viện tử lật vải bông, nghe được tiếng bước chân, thu vải bông vào phòng.”
“Phương di nương ra ngoài đón lão gia, hai người ở trong viện tử nói chuyện một hồi, lão gia còn nói cái gì Hồ gia, cái gì tặng bạc đến. . .để Phương di nương thu gì đó.”
“Sau đó buổi tối ăn cơm, lão gia để chúng ta đi hầu hạ hắn và Phương di nương ăn cơm, chúng ta bảy người hầu hạ hai người bọn hắn, bởi vì Phương di nương nói thân thể nàng khó chịu, cho