Q1 – CHƯƠNG 197: HAI THÀNH MỘT ÁN
Dịch giả: Luna Wong
Ngày hôm nay nàng muốn làm, không phải để Hạ Thành thừa nhận nàng, nàng muốn làm ra một một cái cơ hội, một cơ hội cho tam ti hội thẩm!
Đi ra Bảo Khánh, đến kinh thành, để những người câu nói đầu tiên có thể quyết định người sống chết của người phàm, thấy vụ án này, thấy Mã Ngọc Nương.
Như vậy, cơ hội thắng của các nàng, sẽ lớn hơn nữa.
“Đại nhân, trên đời này nam tử thiên nghìn vạn lần, lại không phải mọi nam tử đều cho rằng nữ tử bé nhỏ không đáng kể, cũng có người yêu thương nữ tử, yêu các nàng không đổi, cung kính đối đãi.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Trên đời này, cũng có nữ tử từ nhỏ tài trí hơn người, trên vạn người bễ nghễ thiên hạ.”
“Tự có người biết, bình phán.”
“Về phần là ai, học sinh không dám phỏng. Đơn giản án này giao đi, để thánh thượng, để những đại nhân trong kinh, để người trong thiên hạ phân xử!”
“Mã thị có tội, nhưng tội thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thỉnh Ngô đại nhân, Hạ đại nhân và các vị cùng nhau đợi, chớ sớm định luận.”
“Nếu người trong thiên hạ sau khi hiểu rõ án tình, cho rằng tội của Mã thị đáng lăng trì, như vậy vô luận là Mã thị hay người nhà nàng cũng sẽ tâm phục khẩu phục.” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, hành lễ.
Sau lưng nàng người của Mã gia, cũng theo hành lễ, đồng nói: “Thỉnh mấy vị đại nhân khai ân ngoài pháp, đưa hồ sơ vào kinh.”
Hạ Thành không thích Đỗ Cửu Ngôn hắn cho rằng Đỗ Cửu Ngôn làm tụng sư, biện tụng bổn đường thoát ly luật pháp, toàn bộ hành trình đều tranh thủ đồng tình, không chút tiêu chuẩn nào đáng nói.
“Bổn quan…” Hạ Thành đã mở miệng, Ngô Điển Dần giơ tay lên cắt đứt lời của hắn, nói với Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ tiên sinh nói có lý, tựa như ngươi nói vậy.”
Hạ Thành nhất thời đổi sắc mặt, không đợi hắn mở miệng, Ngô đại nhân lại nói tiếp: “Miêu thư lại, bổn quan mệnh ngươi tốc tốc sửa sang lại hồ sơ, sáng sớm ngày mai tự mình giao đến cho ta.”
Miêu thư lại xác nhận, nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn. Trong lòng cảm động lại hưng phấn, Đỗ Cửu Ngôn thắng a, vụ án này nàng biện hộ là có tội, toàn bộ hành trình xuất phát từ tình cảm, lại có thể làm đến bước này… Hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua.
Đỗ Cửu Ngôn, quả nhiên là Đỗ Cửu Ngôn!
Thiên hạ tụng sư không người có thể làm ra được.
“Đa tạ Ngô đại nhân.” Đỗ Cửu Ngôn không nhìn Hạ Thành nữa, người này ánh mắt hẹp, không đáng nàng tôn kính và gặp gỡ.
“Ngươi dưỡng tốt thân thể.” Nàng ngồi xổm trước mặt Mã Ngọc Nương, hàm tiếu nhìn nàng, “Dù là thất bại cũng bất quá duy trì trạng thái bây giờ, nếu đặc xá thì sao?”
Mã Ngọc Nương khiếp sợ nhìn Đỗ Cửu Ngôn, một đôi tay một đôi tay run rẩy, nước mắt cấp tốc tụ tập ở viền mắt, thật lâu nàng mở miệng nói: “Cảm tạ!”
“Kim Tú nói người làm tương giò ăn thật ngon, hài nhi của ta rất thích ăn. Chúng ta ở bên ngoài chờ người ra, để ta và hài nhi của ta cũng có cơ hội, nếm thử tay nghề của phu nhân.” Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Phu nhân, phải bảo trọng!”
“Được, được.” Mã Ngọc Nương gật đầu, nước mắt giống như gió thổi giọt mưa, sau khi run rẩy nặng nề mà rơi trên mặt đất, “Ta, bảo trọng!”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
“Dẫn Mã Ngọc Nương đi, thối đường!” Lúc nói chuyện, Hạ Thành khẩn cấp chắp tay với Ngô Điển Dần, “Đại nhân, mượn một bước nói chuyện.”
Ngô Điển Dần đi hậu đường, không đợi Hạ Thành hỏi, hắn nói: “Tình trong pháp, Lý Chấp mặc dù chết, nhưng chuyện ác đã làm vẫn còn đó. Đi qua án này ta sẽ báo lên tất cả nhưng hành vi của hắn, thay trời hành đạo.”
Ngô Điển Dần có lo lắng của Ngô Điển Dần, đi qua chuyện này, hắn báo lên tất cả hành vi phạm tội của Lý Chấp, thậm chí còn, đem luôn chút chuyện của người khác đẩy lên trên người của Lý Chấp.
Kết toán sổ sách này, để tránh khỏi sự tình bại lộ, trách nhiệm thiếu chu đáo của hắn tránh không được.
Nhưng là đại nhân.” Hạ Thành nói: “Một vị phụ nhân mà thôi, hà chí…”
Ngô Điển Dần nhất thời híp mắt lại, không vui nhìn Hạ Thành, thấp giọng khiển trách: “Hạ Thành, xin chú ý lời nói của ngươi, với người với chuyện cũng thôi, nhưng lúc nào ngươi cũng treo lời này bên khóe miệng, đến lúc đó phạm vào sai lầm lớn, đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi.”
Hạ Thành ngẩn ra, bỗng nhiên nghĩ tới thái hậu. Thái hậu cũng là “Nhất giới phụ nhân”.
Thì ra là thế, Đỗ Cửu Ngôn để hắn y nguyên không thay đổi án này báo lên, đánh cuộc chính là tâm tư của Mã thị đồng dạng là cũng là nữ nhân như thái hậu?
“Đại nhân răn dạy phải.” Hạ Thành không hề nói, cung tiễn đoàn người Ngô Điển Dần từ phía sau ra ngoài, hắn lại đi nha đường liếc một cái, Đỗ Cửu Ngôn còn vẫn ở chỗ cũ, hắn phất tay áo giận đùng đùng ly khai.
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn đang dặn dò mấy người Lý Minh Châu, “Hiện hạ táng quan tài của Kiều ma ma một lần nữa, làm thêm mấy lần pháp sự đi.”
“Được.” Lý Minh Châu gật đầu, Phiền An Ích tiếp lời, thấp giọng nói: “Đỗ tiên sinh, chúng ta bây giờ chính là đợi sao?”
Đỗ Cửu Ngôn trả lời: “Trở về rồi hãy nói.”
“Được!” Phiền An Ích xác nhận, mang theo mọi người mang quan tài, từ từ ra nha môn.
Bách tính phía ngoài cũng không có tản ra, mọi người trầm mặc nhường ra một con đường, trên đường phố chen lấn chật chội, không có bất kỳ thanh âm gì, quan tài của Kiều ma ma đi qua đám người, không biết ai tay, cúi đầu nói một tiếng.
“Để ta.”
“Để ta.”
“Ta đỡ phía sau.”
Trong lúc nhất thời, quan tài của Kiều ma ma, được nâng lên, mười mấy người khiêng trên vai, thật cao đi qua Bảo Khánh. Tháng trước, sau khi Kiều ma ma chết, mặc dù đưa đi chôn, vẫn như cũ là một cổ quan mỏng qua loa chôn ở ngoài thành, không ai tiễn lúc lâm chung không người suất táng, vô thanh vô tức tiêu thất trên đời này.
Thế nhưng ngày hôm nay lại bất đồng, nhiều cái tay nâng nàng như vậy, để cho nàng đường đường chính chính, cái gì cũng không sợ, đến một nơi không người ngược đãi một nơi không có sợ hãi.
“Đa tạ!” Vài người Kim Tú quỳ gối sau đoàn người, dập đầu, “Cảm tạ mọi người.”
“Cám ơn nhiều.”
Có các vị phụ nhân đỡ các nàng dậy, nghẹn ngào nói: “Đều là người cơ khổ. Người vừa chết nghiệt trái đời này đã hết, kiếp sau nàng nhất định sẽ đầu thai nhà giàu sang, áo cơm không lo cả đời vinh hoa phú quý.”
Quan tài từng chút từng chút đi xa, Đỗ Cửu Ngôn nặng nề thở dài. Có phụ nhân đi tới, đầy mắt kỳ vọng nhìn nàng, “Đỗ tiên sinh, Mã thị…sẽ không có sao chứ?”
Đỗ Cửu Ngôn hàm tiếu đáp: “Làm hết sức mình nghe thiên mệnh.”
“Đỗ tiên sinh, người… Người thực sự cho rằng Mã thị tội không đáng chết sao?” Một vị khác phụ nhân đi tới, nhỏ giọng hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Đúng vậy. Tội không đáng chết.”
“Nhưng Hạ Thành nói phụ nhân mệnh tiện, coi như là trượng phu đánh chửi, cũng nên nhẫn nại, thuận theo. Là… Là thế này phải không?”
Đỗ Cửu Ngôn đánh giá phụ nhân nói chuyện, ba mươi tuổi, rất ốm, tóc chải cũng không hợp quy tắc, người nhìn qua hốt hoảng. Nàng dừng một chút nói với đối phương: “Không phải, trên đời này mệnh