Q1 – CHƯƠNG 203: ĐẾN CẦU TA NGA
Dịch giả: Luna Wong – mọi người đọc truyện đừng quên đăng ký thành viên nhé. Biết đâu ngày nào đó mình hứng thú bão chương, không đăng ký mem, không bấm theo dõi truyện sẽ bị bỏ lỡ đó. Ngoài ra, có lẽ mình sẽ bỏ phần cmt bằng FB, cho nên chỉ có đăng ký mem mới có thể cmt tương tác với tác giả, dịch giả và các độc giả khác thôi. Đăng ký mem hiện tại cực dễ, không mất nhiều thời gian đâu nè. Vậy hen! Chúc mọi người có thời gian thư giãn tại Bookwaves.
Nhâm phủ là trạch để Triệu Dục ban thưởng, Quách Đình bồi Đỗ Cửu Ngôn đến trắc môn, thấp giọng nói: “Nhâm đại nhân ở trong triều nổi danh tiết kiệm, xuất nhập chưa bao giờ ngồi kiệu. Mặc quan phục ba năm trước đây, thái độ làm người phi thường khiêm tốn.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn phía bắc diện một chút, nếu như không có mưa gió, từ Nhâm phủ tiến cung, đi bộ tối đa hai trản trà.
Nhâm các lão đại khái là người biết dưỡng sinh, sau khi ăn xong đi trăm bước.
“Quách đại nhân về trước đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người yên tâm đi, ở kinh thành ta sẽ cẩn thận một chút, tuyệt không cao điệu đường hoàng đắc tội người khác.”
Quách Đình chắp tay, bất đắc dĩ nói: “Khổ cực Đỗ tiên sinh.”
Hắn biết, ở Thiệu Dương thậm chí Bảo Khánh, Đỗ Cửu Ngôn vô luận đi đến nơi nào đều là được người tôn kính Đỗ tiên sinh, nhưng bây giờ vì án tử của Mã Ngọc Nương tới kinh thành, không thể không hạ thấp thân phận đi cầu người làm việc.
Một tụng sư, bị buộc ném luật pháp và trình tự, thuận theo từ chính trị, đây đối với nàng mà nói rất khó.
Quách Đình rất cảm động.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, cười khanh khách tiễn Quách Đình ly khai.
Nàng không ủy khuất gì, cầu người làm việc là rất bình thường, chỉ cần cuối cùng làm xong chuyện, quá trình không trọng yếu.
Huống chi ở kinh thành, tùy tiện kéo một người, đều là quyền cao chức trọng hoặc là quan lớn bám váy, tiểu tụng sư ở bên ngoài như nàng, cẩn thận mới là bảo mệnh phù a.
Đến giờ, Nhâm Duyên Huy mang theo một vị sai vặt, mặc một bộ y phục hàng ngày hôi sắc nửa cũ thường ngày từ từ đi tới, Đỗ Cửu Ngôn tiến lên chắp tay, đang muốn nói, bỗng nhiên bốn phương tám hướng chạy tới năm sáu người, ngăn ở phía trước Nhâm Duyên Huy.
“Đại nhân, tại hạ Bảo Định Hàn Liễu Sơn, có việc tấu thỉnh.”
“Tại hạ Đăng châu Lô Siêu, bái kiến các lão.”
Những người này quen việc dễ làm, Nhâm Duyên Huy cũng không kinh không hoảng hốt, hiển nhiên màn này, mỗi ngày đều phát sinh, thế cho nên tất cả mọi người rất quen thuộc thủ pháp và sáo bộ này.
Đỗ Cửu Ngôn do dự một chút, tiến lên chắp tay, nói: “Tại hạ Thiệu Dương Đỗ Cửu Ngôn, bái kiến các lão.”
Nhâm Duyên Huy nao nao, thường tùy bên cạnh hắn tiến lên đây ghé vào lỗ tai hắn nói một câu, Nhâm Duyên Huy nhìn qua Đỗ Cửu Ngôn, hơi ngưng mi, “Bổn quan hôm nay mệt mỏi, nếu chuyện của các vị không gấp, lưu lại hai ngày sau trở lại đi.”
Lúc nói chuyện, hiền lành gật đầu với mọi người, muốn vào cửa.
Người ngăn ở Đỗ Cửu Ngôn trước mặt đều tránh ra, xác nhận nói: “Vậy hai ngày sau trở lại bái kiến đại nhân.”
Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, hai ngày sau. . . Đó không phải là ngày tam ti khai đường sao, đến lúc đó chuyện của nàng đã không phải là chuyện nữa, nàng suy nghĩ một chút, tiến lên cười nói: “Đại nhân. . .” Đang muốn mở miệng, bỗng nhiên ven đường truyền đến tiếng ngựa kêu to, tất cả mọi người quay đầu nhìn lại.
Liền thấy ngõ nhỏ đối diện, một nam tử đình vọng tiên y nộ mã, thần thái nhàn nhã, nhưng một đôi mắt lại lộ ra quang mang sáng quắc, không có hảo ý.
Là Quế vương.
“Yêu!” Quế vương hướng về phía bên này hô: “Nhâm Duyên Huy ngươi bây giờ cũng không phô trương, khách đến bái phỏng đều không gặp? Ca ta mấy ngày hôm trước uổng công khen ngươi a.”
Đầu lông mày của Nhâm Duyên Huy cau lại, chắp tay nói: “Vương gia hiểu lầm, vi thần đang chuẩn bị đón khách vào cửa.”
“Trang mô tác dạng, hừ!” Quế vương giục ngựa chạy như bay, người đi đường kêu sợ hãi tránh ra, đều chỉ vào hắn nhỏ giọng mắng: “Đều là thái hậu nương nương chiều hư, Quế vương càng ngày càng không được như xưa.”
“Hoàn khố, thiếu niên kinh thành, ai có quyền thế như hắn. Còn là muốn thế nào thì được thế đó.”
Mọi người lúc nói chuyện, lặng lẽ tản.
Đỗ Cửu Ngôn thiêu mi tép miệng, cười khanh khách nhìn Nhâm Duyên Huy.
“Vào đi.” Nhâm Duyên Huy phất tay áo đi trắc môn vào trước.
Bên trong thư phòng, hắn tiếp kiến từng người, trung gian ăn một bữa cơm, Đỗ Cửu Ngôn quy củ đứng ở trước cửa, đợi cần một canh giờ tất cả mọi người đi, mới được mời vào.
Bookwaves.com.vn
Nhâm Duyên Huy uống trà cũng không nhìn nàng, nói: “Ngươi tìm đến bổn quan vì chuyện gì?”
“Vì án tử của Mã Ngọc Nương Bảo Khánh.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Còn thỉnh đại nhân cho học sinh một chút thời gian, để học sinh nói gian khổ và chân tướng trong án này cho người nghe, thật sự là người nghe rơi lệ, nếu đổi lại là ai cũng sẽ làm ra lựa chọn giống vậy như Mã Ngọc Nương.”
“Không cần, bổn quan không có nhiều thời gian như vậy.” Nhâm Duyên Huy nói: “Nếu ngươi tìm tới nơi này, cũng phải biết lập trường và thái độ của bổn quan. Án này bổn quan kiên trì xử như trước, ngươi không cần phí nước bọt.”
“Huống chi, một mình tụng sư như ngươi không đi công đường biện tụng, cư nhiên dùng loại thủ đoạn thấp kém này, thật sự là không thể tả.”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Học sinh nghe nói, Lý đại nhân lui tới mật thiết với trong kinh, mặc dù chưa xem qua thư tín, thế nhưng rất lo lắng vụ án này biện đến cuối cùng, tính chất bị thay đổi. Đây đối với học sinh mà nói không phải là chuyện tốt a.”
Nhâm Duyên Huy mị mắt nhìn nàng, “Ngươi có ý gì?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Học sinh chỉ là thỉnh đại nhân nghĩ lại, chăm chú suy xét.”
Nhâm Duyên Huy nhìn nàng một khắc, rũ mắt uống trà, mặt không thay đổi nói: “Đã là tụng sư, vậy nên làm tốt chuyện ngươi nên làm, chỗ bổn quan, ngươi đi không thông!”
“Như vậy a.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Vậy học sinh liền cáo từ.”
Nàng cười yếu ớt, xoay người, nhanh nhẹn ra thư phòng.
Nhâm Duyên Huy ngẩng đầu nhìn bóng lưng của nàng, mâu quang lạnh lùng.
Bookwaves.com.vn
Đối diện Nhâm phủ, Quế vương đi vòng vo hai vòng, nhìn trong ngõ hẻm một chút, Cố Thanh Sơn nói: “. . . Người chào hỏi Nhâm các lão, để hắn không cần để ý Đỗ Cửu Ngôn là được.” Cũng không cần ma sát ở chỗ này a.
“Chào hỏi?” Quế vương trừng mắt Cố Thanh Sơn, “Nhâm Duyên Huy sẽ không nghe hắn đầu độc.”
Cố Thanh Sơn gật đầu, đang muốn nói, liền thấy đối diện, “Gia, hắn ra rồi.”
“Đi!” Quế vương quay người lại trốn vào sau cửa hàng, trốn ở cửa nhìn hướng ra phía ngoài, chỉ thấy Đỗ Cửu Ngôn chắp tay không vội thong thả đi, cũng không bung dù, hoa tuyết phiêu phiêu dương dương tự đắc rơi xuống đầy đầu.
Chờ nàng đi xa, Quế vương cười khanh khách đi ra, nói: “Nhìn hắn như thế, chính là ăn thiệt rồi.”
“Cao hứng!” Quế vương nói, “Đi, đuổi theo.”
Cố Thanh Sơn không giải thích được, “Gia, còn muốn đi theo sao, hình như hắn muốn về khách sạn.”
“Hắn sẽ còn đi ra. Việc này hắn không cầu ta, hắn không làm được.” Quế vương hừ lạnh một tiếng, “Đây chính là kinh thành, hắn cho rằng bốn phương thông suốt cho hắn như ở Thiệu Dương sao?”
Cố Thanh Sơn thâm dĩ vi nhiên, “Vậy cũng có thể trở về chờ a, người ở cửa khách sạn chờ, nhìn thấy xấu hổ biết bao.”
“Vô tình gặp được, hiểu hay không.” Quế vương trừng mắt hắn, đi nhanh đạp tuyết, Đỗ Cửu Ngôn cũng không có trở ra, lại càng không đi tìm hắn.
“Về nhà.” Quế vương phất tay áo xuống lầu, “Nhất định là ban ngày sợ mất mặt, buổi tối lén lút đi.”
Cử chỉ này, càng giống như phong cách của Đỗ Cửu Ngôn.
Rõ ràng muốn cầu hắn, lại cứng rắn không đến, chết cứ muốn mặt mũi khổ thân.
Hai người xuống lầu, vừa vặn gặp Đỗ Cửu Ngôn dắt củ cải nhỏ, một lớn một nhỏ không nhanh không chậm đi tới.
“Cha a, chờ chút nữa có thể nặn người tuyết không?” Củ cải nhỏ nói” Ta chưa từng nặn.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Có thể a, chờ lúc chúng ta trở về mới nặn.”
“Cha thật tốt.” Củ cải nhỏ hoan hô, lập tức di một tiếng, kéo kéo cánh tay của Đỗ Cửu Ngôn, “Cha a, lại gặp vương gia.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Quế vương, nhướng mày nói: “Vương gia thật là trùng hợp a, ngắn ngủi một ngày gặp hai lần.”
“Oan gia ngõ hẹp.” Quế vương quyết định cho nàng một bậc thang, “Ngày hôm nay đi tìm Nhâm Duyên Huy, hắn nguyện ý giúp ngươi?”
Đỗ Cửu Ngôn nói, “Nhâm các lão là vị rất có điểm mấu chốt nguyên tắc làm người.”
“Điểm mấu chốt?” Quế vương khinh thường nói: “Ta thấy hắn đến khỏa cũng không có.”
Làm trò trước mặt nhi tử, Đỗ Cửu Ngôn không cùng hắn