Q1 – CHƯƠNG 209: NHẤT CHIẾN THÀNH DANH
Dịch giả: Luna Wong
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Đỗ mỗ cũng không ở Tây Nam, mà là ở Tam Xích đường. Về phần Yến kinh…” Nàng ngắm nhìn bốn phía, lại cười nói: “Nếu không cần thiết, cũng sẽ không lưu lại.”
Mặt mọi người lộ vẻ tiếc nuối.
“Thủ đoạn tụng án của Đỗ tiên sinh cao siêu, là một tụng sư tốt. Ngươi đã không ở Tây Nam, vậy dời Tam Xích đường đến Yến kinh a.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn lại bốn người Tam Xích đường phía sau, lập tức cười, nói: “Việc này, ta phải đi về thương lượng với mọi người mới được.”
“Nhất định thương lượng cho tốt a.”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Nhất định, nhất định. Cửa ải cuối năm đến rồi, Đỗ mỗ chúc các vị năm mới đại cát, tài nguyên quảng tiến!”
“Đỗ tiên sinh cũng thế.”
Mọi người cười cười nói nói hai ba cái thì tản, cao hứng nghị luận án tử của Mã Ngọc Nương.
“Đỗ Cửu Ngôn.” Tiền thị lang từ phía sau qua đây, Đỗ Cửu Ngôn chắp tay với hắn, “Tiền đại nhân.”
Tiền thị lang gật đầu, nói: “Từ xưa đến nay chưa hề có án như thế, mở đầu nguồn, nhất định có thể truyền lưu muôn đời. Chúc mừng Đỗ tiên sinh nhất chiến thành danh thiên hạ tri.”
“Thành danh không dám. Án này còn phải đa tạ đại nhân người, nếu không có người nhân từ khoan dung độ lượng, án tử cũng sẽ không thuận lợi như vậy.”
Tiền thị lang nở nụ cười, nói: “Việc này có thể có chút quan hệ với bổn quan, nhưng cũng không phải chủ yếu. Đỗ tiên sinh là người thông minh, tương lai tiền đồ nhất định bất khả hạn lượng.” Lại nói: “Nếu như tương lai ngươi nguyện ý đầu tư vào khoa cử đi con đường làm quan, nhớ kỹ tìm đến bổn quan.”
Đỗ Cửu Ngôn hàm tiếu, nói: “Một tú tài đã kiềm lư kỹ cùng, đi lên nữa không dám nghĩ a.”
Tiền thị lang cười ha ha, mang người đi.
Đỗ Cửu Ngôn tâm tình rất tốt nhìn về phía nhi tử, mím môi cười, củ cải nhỏ nhất thời hô: “Cha, cuối năm, cửa hàng đều đóng cửa.”
Lúc này đây, cha hắn tâm tình cho dù tốt cũng vô dụng, muốn mua đồ cũng không có chỗ mở cửa.
“Hao tổn tâm trí a.” Đỗ Cửu Ngôn thở dài, phía sau, Quế vương âm trắc trắc nói: “Hao tổn tâm trí như thế, thì vứt đi.”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Căn cứ đạo nghĩa vì nước vì dân vì mọi người, nhi tử này ta vẫn nên tiếp tục giữ lại tai họa bản thân.”
“Có nhi tử giỏi hết hả.” Quế vương bỗng nhiên liền nghĩ đến, người của hắn tra được năm đó nữ nhân kia trước khi đi, đã từng đi qua miếu Tống Tử nương nương…
Cũng không biết là mang thai, hay không mang thai.
“Vương gia, đang suy nghĩ chuyện vương phi bái Tống Tử nương nương?” Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách nói.
Quế vương sợ hết hồn, đề phòng nói: “Không có.”
“Nhìn biểu hiện ngày hôm nay của Nhìn ngươi không tệ, ta dùng đầu óc thông minh của ta phân tích một chút cho ngươi.” Về phần phí tư vấn lần này miễn cho ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Lúc đó nàng cầu giờ tý, ngươi lại ở nhà, hàng đêm hành phòng?”
Quế vương liếc nàng một cái, “Hành phòng rồi… Ngày thứ hai ta liền đi. Nàng cầu tử là chuyện nửa tháng sau.”
“Vậy càng dễ xác định. Lúc này, nếu như, nhất định phải đi bái các loại thần tiên khác, vậy hẳn là bái Bồ Tát phù hộ ngươi sớm ngày trở về, phu thê đoàn tụ. Nhưng nàng bái Tống Tử nương nương, chỉ có một loại giải thích, nàng biết bản thân có rồi.”
“Bất quá, động phòng một lần thì có con nối dòng?” Đỗ Cửu Ngôn trên dưới trái phải quan sát hắn, rất không tin lắc đầu, “So sánh hai điều trên, ta càng có khuynh hướng, nàng cho ngươi đội nón xanh.”
Lúc nói chuyện nàng sải bước lớn đi mất.
Bookwaves.com.vn
“Đỗ Cửu Ngôn!” Quế vương nhặt cây cắm cửa lên ném qua, Bả Tử hai ba bước tới đón, quét về phía Quế vương lạnh lùng nói: “Muốn đánh nhau, ta phụng bồi.”
Quế vương nói: “Sợ ngươi a, đạo sĩ thúi!”
Bả Tử giận dữ, Đỗ Cửu Ngôn kéo hắn, “Hôm nay là ngày lành, còn có việc làm, đừng đánh.” Lúc nói chuyện, hướng về phía Quế vương chắp tay, “Vương gia, nợ ngươi hủy kế hoạch của ta hủy bỏ. Đỗ mỗ sớm chúc vương gia năm mói vui vẻ.”
“Ai hiếm lạ ngươi chúc phúc.” Quế vương qua đây, nhìn củ cải nhỏ, “Tiểu hài tử, có tiền lì xì muốn lấy không a?”
Nhãn tình của củ cải nhỏ sáng lên, lập tức lắc đầu, “Không lấy.”
“Có pháo hoa muốn xem hay không?” Quế vương nói.
Củ cải nhỏ lắc đầu, “Không nhìn.”
“Vậy không cho phép ngươi xem, ngày mai ta thả pháo hoa, ngươi bịt kín mắt lại cho ta.” Lúc nói chuyện, Quế vương hừ một tiếng, nghênh ngang lên ngựa, thẳng đến hoàng thành.
Củ cải nhỏ chu mỏ, “Không nhìn thì không nhìn.”
…
Triệu Dục ở Khôn Ninh cung bồi thái hậu nói chuyện, hoàng hậu an tĩnh ngồi ở một bên, thái tử và nội thị ở trong viện tử đắp người tuyết.
“Nương!” Quế vương vội vã tiến đến, thái tử thấy hắn lập tức hô: “Hoàng thúc, xem cầu!”
Một quả cầu tuyết bay tới, Quế vương một cước đá văng ra, nói: “Chơi cầu tuyết gì, người lớn như vậy, trang trọng chút.”
Thái tử ngạc nhiên, cười hì hì nói: “Hoàng thúc đều hai mươi mốt, cũng không trang trọng.”
“Nhưng lúc ta 11 tuổi đã biết cưỡi ngựa bắn tên, ngươi biết không?” Quế vương nói xong, đi nhanh vào nội điện.
Thái tử nhất thời mất hứng, bĩu môi nước mắt lưng tròng.
“Ngươi có phải khi dễ Niên Chu hay không?” Thái hậu thấy hắn tiến đến, nói: “Ngươi là thúc thúc, cũng không biết nhường hắn.”
Quế vương tùy ý chắp tay với hoàng hậu, ngồi xuống ở một bên, Tiền ma ma dâng trà, hắn uống một ngụm, nói: “Hắn lớn lên thuận buồm xuôi gió, cần người như ta thường thường nhắc nhở hắn, phải càng thêm nỗ lực.”
“Chỉ ngươi lý do nhiều.” Thái hậu dở khóc dở cười.
Triệu Dục nói: “Nói cũng không sai, thỉnh thoảng nói hắn một chút, là chuyện tốt với hắn.”
“Vâng!” Hoàng hậu cũng theo phụ họa.
Quế vương gật đầu, “Án tử của Mã Ngọc Nương kết rồi, vừa rồi bên ngoài sơn hô hải khiếu khấu tạ thánh ân, ngươi nghe được chứ?”
“Chúng ta đều nghe được.” Thái hậu cao hứng nói: “Hàng năm đại xá, đầu năm nay bách tính lần đầu khấu tạ thánh ân.”
Triệu Dục cũng thật cao hứng, “Ngươi không phải là quen thuộc với Đỗ Cửu Ngôn sao, đi nói hắn biết, trẫm có thưởng!”
“Thưởng cái gì?” Quế vương nhìn Triệu Dục.
Triệu Dục nói: “Trẫm thưởng cái gì đều là mặt mũi của hắn, ngươi còn lựa chọn?”
“Ta cùng hắn là bạn tốt, không bằng ngươi thưởng bạc cho hắn đi, ta đưa cho hắn.” Quế vương nói.
Triệu Dục cười khúc khích, thái hậu xua tay, “Chớ đưa tiền cho hắn, hắn chính là không đáy, tiền đến túi hắn, không lấy ra được.”
(Luna: Biết củ cải nhỏ giống ai rồi)
“Mẫu hậu, ta biết.” Triệu Dục cười nói: “Một phân tiền cũng sẽ không cho hắn.”
Quế vương mất hứng, lầu bầu nói: “Lòng tiểu nhân.”
“Vương gia, ngươi không phải thích uống trà bánh sao, gia huynh trưởng nhà mẹ đẻ ta vừa để người lấy về, cho ngươi một phần được không?”
Quế vương đứng dậy chắp tay, “Cảm tạ tẩu tẩu.”
Hoàng hậu cười khẽ, “Khách khí với ta cái gì, ngươi tốt, tẩu tẩu bên kia còn có trà ngon.”
“Hiện tại ta rất tốt.” Quế vương trả lời: “Không đánh nhau không gây sự, ngươi đem trà ngon đều cho ta đi.”
Thái hậu xua tay, “Cho hắn đồ, như nuôi heo, thường thường cho chút, không theo con heo này một lần đã giày xéo