Q1 – CHƯƠNG 28: ĐỘNG DUNG THƯƠNG HẠI
Editor: Luna Huang
Ba một cái, tất cả mọi người nhìn nàng, Tống Cát Xương chất vấn: “Ngươi nhận, ngươi lên được công đường?”
“Ngươi ăn mì thịt bò?” Đậu Vinh Hưng u oán, Tống Cát Nghệ lên án trừng nàng.
Đỗ Cửu Ngôn quét bọn họ một mắt, “Có án tử, thì có thịt ăn.”
Tống Cát Nghệ gật đầu, Đậu Vinh Hưng bật thốt lên liền nói: “Muốn!”
“Các ngươi câm miệng!” Tiền Đạo An cả giận nói: “Án này không thể nhận, bằng không sớm ta đã nhận rồi.”
Chu Tiếu cũng phụ họa gật đầu, “Án này không có bằng chứng, nếu như Hoa gia cáo hắn một tội dụ dỗ tư thông, không đợi ngươi lên công đường, quan tòa có thể định án.”
Hôn nhân, phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn. Hoa gia lão gia không đồng ý, đó chính là danh không chính ngôn không.
Như vậy quan ti còn tụng làm gì.
“Mặc kệ chuyện gì đều phải thử một chút.” Củ cải nhỏ vuốt mắt, cười hì hì nói: “Cha, ta nói có đúng không?”
Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của hắn, “Nhi tử của ta thông minh! Người khác không hiếm lạ gì, chúng ta tự ăn thịt.”
Củ cải nhỏ gật đầu, Đậu Vinh Hưng và Tống Cát Nghệ mắt lom lom nhìn nàng, cũng gật đầu theo.
“Ngoan!” Đỗ Cửu Ngôn rất hài lòng biểu hiện của ba người.
Tiền Đạo An tức giận đến đau phổi, Chu Tiếu bất đắc dĩ bật cười.
“Đỗ tụng sư có ở đây không?” Ngoài cửa có người gõ cửa.
Củ cải nhỏ kêu lên từ trên đùi Đỗ Cửu Ngôn tuột xuống, “Ta đi mở cửa.”
Cửa mở ra, Thôi Thụ Lâm chắp tay với củ cải nhỏ, “Làm phiền, Đỗ tụng sư có ở nhà hay không?”
“Có.” Củ cải nhỏ nói: “Thúc thúc thật tinh mắt và có vận khí nga, gặp phải cha ta.” Lúc nói chuyện, thỉnh Thôi Thụ Lâm tiến đến.
Thôi Thụ Lâm bước đi khập khiễng, sắc mặt bi thống, hắn cười khổ gật đầu, hàm hồ ứng.
Hiện tại hắn chính là không cam lòng, Tây Nam tụng hành không nhận án của hắn, hắn chỉ có thể coi như ngựa chết ngựa sống mà trị. . . Tốt xấu, Đỗ Cửu Ngôn còn nguyện ý nghe hắn nói, nguyện ý vì chủ trì công đạo cho hắn.
“Thôi công tử.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Năm vị này đều là tụng sư của Tam Xích đường, còn làm phiền ngươi nói lại từ đầu đến cuối vu án cho chúng ta nghe.”
Thôi Thụ Lâm vừa chắp tay, lên tiếng nói: “Nhà của ta cùng Hoa gia là hàng xóm đối diện nhau, từ tổ tông Hoa gia mở một tiệm tạp hóa, nam bắc kỳ hóa muốn gì đều có làm ăn vẫn luôn tốt, san tài cũng rất giàu có, nhưng nhà của ta cũng không kém, hàng hóa của Thôi ký hiếm quý dị quả độc nhất vô nhị ở Bảo Khánh.”
“Bởi vì môn đăng hộ đối, ta cùng với Uyển Nương từ nhỏ đã chơi cùng nhau, sau khi lớn tuổi càng tình đầu ý hợp. Trưởng bối hai nhà thấy vậy thì có ước hẹn đầu môi, chờ Uyển Nương cập kê, liền gả cho ta.”
“Nhưng hai năm trước, Quế vương được phong đến Quảng Tây, trái cây của nhà của ta liền mất mối, phụ thân và huynh trưởng bị phản quân sát hại trên đường nhập hàng, nhà của ta gia đạo sa sút triệt để.”
Vọng Thư Uyển.com
“Hoa gia liền thay đổi thái độ lúc trước, đoạn giao với nhà ta. Ta cùng với Uyển Nương cùng nhau đau khổ cầu xin, cầu Hoa gia lão gia thực hiện ước hẹn năm đó, gả Uyển Nương cho ta, nhưng hắn thề thốt phủ nhận. Vẫn là Uyển Nương lấy cái chết ra ép, hắn mới nhả ra. Nói rõ chỉ cần trong vòng hai năm ta trả hết nợ trong nhà, dành đủ hai nghìn lượng sính lễ, hắn sẽ đồng ý hôn sự của chúng ta.”
“Hai năm qua ta hối hả ngược xuôi, nhiều lần sinh tử. Sau cùng lão thiên thương hại, để ta ở trong vòng hai năm trả hết tiền nợ, nhưng khi ta trở lại Thiệu Dương, mới biết được Uyển Nương đã hứa gả ra ngoài, mười ngày sau định hôn rồi.”
“Ta giận tới cửa lý luận, nhưng đối phương không chỉ không tiếp thu, còn dùng gậy đánh ta một trận dã man.”
“Cuộc đời này của ta không phải Uyển Nương không thú, tin tưởng Uyển Nương cũng không phải ta không gả. Nên, dù là dốc hết gia sản, ta cũng nhất định phải ở cùng Uyển Nương.”
Thôi Thụ Lâm nói đến cuối, nói: “Thỉnh Đỗ tiên sinh và các vị tụng sư giúp ta đạt thành tâm nguyện, Thôi mỗ máu chảy đầu rơi cũng sẽ báo đáp ân tình của các vị.”
“Thật đáng thương.” Đậu Vinh Hưng đồng tình.
Tiền Đạo An trừng mắt.
“Hôn ước của hai người các ngươi có chứng nhân không?” Chu Tiếu hỏi.
Thôi Thụ Lâm lắc đầu, “Không có chứng nhân! Cha ta đã khứ thế, Hoa gia lão gia không thừa nhận việc này.”
“Lần thứ hai cầu hắn, hắn nói hai nghìn lượng sính lễ, có chứng nhân hoặc ghi chứng từ hôn ước?” Chu Tiếu hỏi.
Thôi Thụ Lâm lắc đầu, “Lúc đó chỉ có ta và Uyển Nương, không có chứng từ, nhưng Uyển Nương có thể làm chứng.”
“Nữ tử không thể lên công đường, vô dụng.” Tống Cát Xương xua tay, trừng Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi xem vụ án này, hoàn toàn không có chứng cứ, hai