Q1 – CHƯƠNG 34: ĐỀU LÀ NGƯỜI QUEN
Editor: Luna Huang
Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt, đứng dậy về nhà, “Đều nói với người, lấy tiền của người, thay người tiêu tai!”
Không ai trả thù lao, chẳng lẽ muốn làm người tốt chuyện tốt?
“Bất quá nếu như ngươi muốn lập công, có thể nói.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn nói.
Bả Tử lắc đầu, “Việc này không phải ta ngươi thậm chí Tiêu Tam có thể xử lý. Coi như hôm nay không thấy.” Dứt lời, cứng rắn nói thay đổi đề tài, “Ngày mai ngươi làm cái gì?”
Bọn họ bất quá một giới thảo dân, ngay cả long mang thiên hạ, thì lực lượng cũng yếu ớt, cứng rắn muốn đi quản chỉ có thể tự chịu diệt vong.
Đỗ Cửu Ngôn đi ở phía trước, cũng không quay đầu lại nói: “Kiếm tiền, sau đó ngủ!”
“Củ cải nhỏ cao hứng rồi.” Bả Tử cười khẽ, “Đó là một búp bê tì hưu.”
Đỗ Cửu Ngôn trợn mắt, “Nói cứ nói, không cho phép mắng chửi người!”
“Ha ha.” Bả Tử nói: “Kiếm tiền, không mời ăn cơm?”
Đỗ Cửu Ngôn bước nhanh, càng chạy càng nhanh, Bả Tử kinh ngạc phát hiện, cước bộ của nàng nhấc lên hạ xuống, nhanh đến để hắn đều sắp nhìn không rõ, hắn vội vàng đi theo, chợt nghe nàng nói: “Tự kiếm tiền cho tốt, đừng nghĩ chiếm tiện nghi của ta.”
“Được.” Bả Tử nói: “Loạn thế muốn kiếm tiền, rất dễ dàng.”
Dưới chân của Đỗ Cửu Ngôn như gió, bỏ xa Bả Tử một đoạn, “Chớ đi ngõ tắt.”
“Ngươi không phải đi đường tắt sao?” Bả Tử nói.
Đỗ Cửu Ngôn vân đạm phong khinh nói, “Thỏa thuận xong rồi, an tâm thoải mái.”
Hai người về nhà, ngày thứ hai Đỗ Cửu Ngôn ngủ thẳng đến mặt trời lên cao, củ cải nhỏ thực sự không kịp đợi, ôm ngân phiếu hỏi: “Nương a, tiền ta giúp người giữ nha?”
“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn phất phất tay, “Ngươi lấy đi gửi đi, để tiên sinh bồi.”
Củ cải nhỏ như một trận gió mở rộng cửa đi ra, Đỗ Cửu Ngôn ngủ cực say.
Trong Tam Xích đường, Tiền Đạo An vội vã trở về, Tống Cát Xương hỏi: “Thế nào, nghe được chưa?”
“Tối hôm qua thả ra rồi.” Tiền Đạo An nói: “Hơn nữa, hôn sự của Hoa gia và Liêu gia lui rồi, ngày mai Thôi Thụ Lâm đến định thân, mười tám tháng sáu tựu thành.”
Tống Cát Xương mục trừng khẩu ngốc: “Dễ dàng như vậy kiếm được tụng phí rồi?” Vận khí của tiểu tử kia cũng quá tốt đi.
“Vận khí? Đó cũng không nhất định.” Chu Tiếu cười, ý vị thâm trường, “Chuyện của gia sự, nước bên trong rất sâu.”
Tất cả mọi người không hiểu nhìn hắn.
“Ngày hôm qua phản ứng của Liêu công tử quá kỳ quái. Theo đạo lý hắn không nên thiếu kiên nhẫn từ hôn như thế. Lấy tài sản của Liêu gia, muốn cứu người ra dễ như trở bàn tay.” Chu Tiếu cảm thấy kỳ quái, “Nhưng nội tình cụ thể ta không nghĩ ra, chỉ có chờ Cửu Ngôn giải đáp.”
“Hắn biết cái gì, hắn chỉ có vận may.” Tống Cát Xương không cho là đúng.
Chu Tiếu cười lắc đầu, nói: “Tâm tư của tiểu tử này, chúng ta chỉ thấy được một hai phần mười, thâm bất khả trắc a.”
Lúc nói chuyện, phe phẩy cây quạt đi ra.
“Cửu Ngôn thật là lợi hại.” Đậu Vinh Hưng cười hì hì vẻ mặt sùng bái, “Vừa ra tay buôn bán lời một trăm lượng.”
Tống Cát Xương đá hắn một cước, “Cỏ đầu tường!”
“Ngày mai định thân, chúng ta dậy sớm một chút, đi xem.” Tiền Đạo An cảm thấy Đỗ Cửu Ngôn dựa vào không chỉ là vận khí vô cùng tốt, mà là thâm bất khả trắc.
Hắn tình nguyện tin tưởng cái trước.
Sáng sớm ngày thứ hai, chiêng trống rền vang, pháo kêu đầy trời, Lưu môi bà hát nói:
“Long phượng vòng ngọc một đôi.”
“Ngọc như ý một đôi!”
“Giang Nam đặc cống tàm ti hai khúc!”
Bách tính tụ tập bốn phía, nhiệt nhiệt nháo nháo thất chủy bát thiệt???.
“Thôi tướng công cũng rất có tài lực a, sính lễ này thật không đơn giản. Môn hộ của bọn hắn thất thế, bất quá hai năm hắn lại có thể chống lên, thực sự là lợi hại.”
“Nói lên lợi hại, chắc là vị Đỗ tụng sư ở Tam Xích đường kia lợi hại a, việc này thật đúng là nàng làm. Nghe nói Hoa gia có thể bình an đi ra, cũng là do nàng chu toàn.”
“Vậy thì thật là lợi hại. Nhìn tuổi không lớn lắm, làm việc lại rất đáng tin cậy.”
“Di. . . Đó không phải là Đỗ tụng sư sao. Nàng tới rồi.”
Đỗ Cửu Ngôn đứng ở trên bậc thang, cười khanh khách chúc, “Chúc mừng Hoa lão gia có được hiền tế, tương lai nhất định gia môn thịnh vượng, phúc lộc an khang!”
“Mượn phúc lành của người, mượn phúc lành của người.” Hoa Bằng Vũ nói: “Lúc này đây thực sự là nhờ có Đỗ tụng sư, đại ân đại đức của người, lão phu suốt đời khó quên.”
Đỗ Cửu Ngôn xua tay, cười nói: “Tụng phí Thôi công tử hứa với ta, ta lấy tiền làm việc, đều