Q1 – CHƯƠNG 37: THAM TIỀN TỪ NHỎ
Editor: Luna Huang
“Tam Xích đường có quy củ, nhận tụng án ở Tam Xích đường, tụng phải nhập vào của công.”
Chu Tiếu phe phẩy cây quạt không nói chuyện.
Đỗ Cửu Ngôn khoanh tay nhìn bọn họ, “Ai cho ngươi tự tin, đến chia tụng phí của ta, mặt mũi đâu?”
“Không được!” Củ cải nhỏ ôm cái rương, cái mông nhỏ lắc lắc, miiệng cũng dẩu, “Tiền là của cha ta, cũng chính là của ta, không thể chia!”
Tống Cát Xương nhìn biểu tình của Đỗ Cửu Ngôn, trong lòng một trận rét run, hắn đánh Hoa Đại Hoa nhị hắn còn nhớ rỗi, nếu như một hồi trở mặt, đanh đá này nhất định sẽ động thủ.
Hắn đánh không lại.
“Có gì đặc biệt hơn người, tự chúng ta cũng có thể kiếm! Cát Nghệ, chúng ta đi.” Tống Cát Xương nói.
Tống Cát Nghệ lắc đầu, “Không đi.”
“Không tiền đồ.” Tống Cát Xương đi nhanh xuất môn, Tiền Đạo An cũng phẩy tay áo bỏ đi, Chu Tiếu cười ha hả nói: “Các ngươi trò chuyện, ta ăn no đi tiêu thực một chút.”
“Cửu Ngôn.” Đậu Vinh Hưng cợt nhả nhìn nàng, một đôi mắt ướt sũng của Tống Cát Nghệ nhìn chằm chằm cái rương.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tam Xích đường có quy định tụng phí nhập vào của công?”
“Không có.” Đậu Vinh Hưng lắc đầu, “Chúng ta chưa từng có tụng phí.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nên nhập vào của công nàng cũng sẽ không đưa! Nàng cầm hai nén mười lượng bạc, cho Đậu Vinh Hưng còn có Tống Cát Nghệ một người một nén, “Cái này cho các ngươi, mua thịt ăn!”
“Thật sao?” Đậu Vinh Hưng kích động không thôi, Tống Cát Nghệ ô ô khóc lên, “Ta đã lâu không thấy được bạc rồi.”
Đỗ Cửu Ngôn không nói gì, vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Trả nợ trước, ăn thịt sau!”
“Theo cha ta, có thịt ăn.” Củ cải nhỏ cười hì hì, “Cha ta rất soái đi?”
Đậu Vinh Hưng và Tống Cát Nghệ ôm bạc, gật đầu, “Rất soái! Đặc biệt soái.”
“Cửu Ngôn, ngươi thực sự đặc biệt lợi hại, ta đều bội phục ngũ thể đầu địa, thế nhưng không dám nói, sợ bị đánh!” Đậu Vinh Hưng lén lút nói: “Cát Xương bọn họ cảm thấy ngươi vận khí tốt, thế nhưng ta cảm thấy là bản lĩnh.”
Tống Cát Nghệ gật đầu, “Không, không phải, là, vận, vận khí.”
“Ngươi đừng nói nữa.” Đậu Vinh Hưng trừng hắn một mắt, “Kỳ thực chúng ta cảm thấy, kết quả quan trọng nhất. Thắng thì thắng, về phần thắng thế nào, không trọng yếu!”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Có tiền đồ.”
“Ta đi gửi tiền.” Đỗ Cửu Ngôn ôm cái rương, “Nhi tử, chúng ta đi gửi tiền!”
Hiện tại nàng có tiền rồi, một trăm lượng lúc trước tốn hết một ít, sau đó lại thêm chín trăm, hiện tại lại một trăm ba, hẳn là rất nhiều.
“Cha!” Củ cải nhỏ nói: “Chúng ta bây giờ có một ngàn một trăm hai mươi lượng!”
Vọng Thư Uyển.com
Đỗ Cửu Ngôn di một tiếng, nhìn nhi tử, “Xác định?”
“Ân, xác định!” Củ cải nhỏ xòe ngón tay tính cho hắn xem, “Ngày đó người kiếm một trăm mười ba lượng, chúng ta dùng ăn cơm hết ba lượng, phí thuê nhà hết năm lượng năm, tiền mua thức ăn người cho Trần tiên sinh hai lượng…”
Củ cải nhỏ nhất nhất tính ra, cực kỳ tỉ mỉ rõ ràng.
“Tiểu bằng hữu.” Đỗ Cửu Ngôn giật mình nhìn hắn, “Ngươi mẫn cảm với số học hay là mẫn cảm với tiền?”
Củ cải nhỏ nhăn nhó, cúi thấp đầu, ngượng ngùng nói: “Với tiền!”
Đỗ Cửu Ngôn không nói gì, xuất môn ra đường,
“Cha!” Củ cải nhỏ cười híp mắt nói: “Ngân phiếu vẫn là giao cho ta, ta có thể dựa vào hơn người.”
Đỗ Cửu Ngôn cười nhạt, kéo lỗ tai hắn, “Tiểu tử, gần đây ngươi giỏi a, tiền ta kiếm đều bị ngươi giữ đi.”
“Cha a. Người phải thức thời a, người chỉ biết kiếm tiền, mà ta…” Hắn vỗ ngực một cái, hài tử nho nhỏ ưỡn ngực, “Ta nga, ta biết quản lý tiền.”
Đỗ Cửu Ngôn không nói gì, ném ngân phiếu cho hắn, “Cho ngươi đi, chớ làm mất!”
Củ cải nhỏ hỉ tư tư cầm lấy tiền, nhìn Đỗ Cửu Ngôn ra ngoài, nói với chưởng quỹ ngân hàng phía sau: “Chưởng quỹ thúc thúc.”
“Tới rồi, Đỗ tiểu gia!” Chưởng quỹ đi qua, cho hắn một xiên kẹo, hai người châu đầu ghé tai thương lượng sự tình.
Đỗ Cửu Ngôn mua hai kiện y phục mới cho mình và nhi tử, lại mua thêm một bộ cho Trần Lãng bọn họ, mua thêm một đống đồ, mười lượng bạc đảo mắt liền hết.
“Cha?” Củ cải nhỏ đuổi theo, “Ngươi, ngươi mua nhiều đồ như vậy?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Hiện tại ta có tiền, đương nhiên có thể tiêu a!”
“Cha a.” Củ cải nhỏ đỡ trán, “Chúng ta phải tiết kiệm chút.”
Đỗ Cửu Ngôn không để ý tới hắn. Tiểu hài tử này quá keo kiệt!
“Còn lại bao nhiêu?” Củ cải nhỏ hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn cân nhắc túi tiền, “Năm lượng? Phản chính ta chính là muốn mua sắm a,